[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 4
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Suy nghĩ trong đầu vẫn rối như cào cào, thậm chí có khuynh hướng càng ngày càng rối, Đồng Vãn lại thở dài.
Thôi, không nghĩ nữa, nằm mãi trong sân cũng không hay, cô quyết định tạm thời từ bỏ việc chải chuốc, định trở về phòng ngủ một giấc.
Đồng Vãn một tay giữ cục u sau đầu, một tay chống đất, chật vật ngồi dậy.
Chuyện nào nghĩ không ra, cứ từ từ rồi tính...
Ngay lúc cô nhờ ánh trăng, lảo đảo lần mò vào phòng, trong sân đột ngột truyền tới một tiếng “bịch”, là tiếng vật nặng rơi xuống.
Đồng Vãn giật mình, sau lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh khó hiểu. Vừa muốn đốt đèn dầu tìm tòi, theo sát lại có tiếng hít hơi đèn nén truyền tới.
Cho dù không kinh nghiệm, Đồng Vãn cũng biết mình đang gặp phải chuyện gì.
Có người xông tới rồi!
Nhận thức này khiến trong đầu Đồng Vãn lập tức trống không, theo bản năng nắm chặt chốt cửa trong tay. Tha thứ cho dân thường sống ở thời hiện đại hòa bình không có kiến thức, trận chiến này thật sự khiến người ta hãi hùng.
Ngay sau đó, dưới ánh trăng mơ hồ, lại có một bóng đen quay người đi vào, Đồng Vãn trốn ở sau cửa quan sát hoàn toàn đánh mất tâm lý may mắn.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen một cao một thấp, cực kỳ căng thẳng.
Thật sự có người leo tường đi vào rồi!
Nửa đêm canh ba, lén la lén lút, không cần nghĩ cũng biết người tới không có ý định tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, kiềm chế trái tim đập thình thịch, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Bởi vì là hôn nhân hợp đồng, tất nhiên cô và Lâm Hoài Đông sẽ không ở cùng một chỗ, hôm nay cô ở căn phòng tốt nhất của nhà họ Lâm, mà Lâm Hoài Đông thì dọn về sau.
Nhà họ Lâm đã từng là nhà giàu, nhà ở thôn Tú Hà tuy là nhà cũ, nhưng chiếm diện tích rất lớn, có khoảng ba cái sân, dù phần lớn đã đổ nát nhưng vẫn còn cơ cấu to lớn
Điều này cũng đã đại diện, nếu như Đồng Vãn muốn nhờ Lâm Hoài Đông giúp đỡ, phải đi qua hành lang bên hông, lại vượt qua cổng hình vòm mới được.
Nhưng mà làm như vậy, cũng chẳng khác nào để lộ bản thân trong tầm mắt của tên lưu manh.
Thôi, không nghĩ nữa, nằm mãi trong sân cũng không hay, cô quyết định tạm thời từ bỏ việc chải chuốc, định trở về phòng ngủ một giấc.
Đồng Vãn một tay giữ cục u sau đầu, một tay chống đất, chật vật ngồi dậy.
Chuyện nào nghĩ không ra, cứ từ từ rồi tính...
Ngay lúc cô nhờ ánh trăng, lảo đảo lần mò vào phòng, trong sân đột ngột truyền tới một tiếng “bịch”, là tiếng vật nặng rơi xuống.
Đồng Vãn giật mình, sau lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh khó hiểu. Vừa muốn đốt đèn dầu tìm tòi, theo sát lại có tiếng hít hơi đèn nén truyền tới.
Cho dù không kinh nghiệm, Đồng Vãn cũng biết mình đang gặp phải chuyện gì.
Có người xông tới rồi!
Nhận thức này khiến trong đầu Đồng Vãn lập tức trống không, theo bản năng nắm chặt chốt cửa trong tay. Tha thứ cho dân thường sống ở thời hiện đại hòa bình không có kiến thức, trận chiến này thật sự khiến người ta hãi hùng.
Ngay sau đó, dưới ánh trăng mơ hồ, lại có một bóng đen quay người đi vào, Đồng Vãn trốn ở sau cửa quan sát hoàn toàn đánh mất tâm lý may mắn.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen một cao một thấp, cực kỳ căng thẳng.
Thật sự có người leo tường đi vào rồi!
Nửa đêm canh ba, lén la lén lút, không cần nghĩ cũng biết người tới không có ý định tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn lặng lẽ thở dài một hơi, kiềm chế trái tim đập thình thịch, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Bởi vì là hôn nhân hợp đồng, tất nhiên cô và Lâm Hoài Đông sẽ không ở cùng một chỗ, hôm nay cô ở căn phòng tốt nhất của nhà họ Lâm, mà Lâm Hoài Đông thì dọn về sau.
Nhà họ Lâm đã từng là nhà giàu, nhà ở thôn Tú Hà tuy là nhà cũ, nhưng chiếm diện tích rất lớn, có khoảng ba cái sân, dù phần lớn đã đổ nát nhưng vẫn còn cơ cấu to lớn
Điều này cũng đã đại diện, nếu như Đồng Vãn muốn nhờ Lâm Hoài Đông giúp đỡ, phải đi qua hành lang bên hông, lại vượt qua cổng hình vòm mới được.
Nhưng mà làm như vậy, cũng chẳng khác nào để lộ bản thân trong tầm mắt của tên lưu manh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro