[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 5
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Cô hơi lo lắng, tố chất của cơ thể này có thể không chạy qua lưu manh, nhưng mà nhìn bóng đen bắt đầu di chuyển đến bên này, Đồng Vãn đã không có lựa chọn khác.
Mình ở hậu thế dựa vào cán bút để sinh sống, tay không trèo năm tầng cũng khó khăn, chứ đừng nói trực diện phản kháng hai kẻ xấu.
Nghĩ đến đây, Đồng Vãn nhắm hai mắt, căng thẳng đến mức tay đẫm mồ hôi vô thức xiết chặc chốt cửa. Sau khi thở ra một hơi, lúc mở mắt ra, cô đã co cẳng chạy đến hướng cổng hình vòm.
Tiếng động này, khiến hai người vốn dĩ còn lén lút sợ hãi giật mình, chờ sau khi phản ứng lại, hai người tức giận mắng tiếng mẹ nó, nhanh chân đuổi theo.
Đồng Vãn cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt trên đầu, chạy nhanh như mất mạng.
Bóng tối sinh ra sợ hãi, tiếng bước chân truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Đồng Vãn cũng không dám liếc mắt nhìn ra sau, mắt nhìn chằm chằm phương hướng của cổng hình vòm.
Gần rồi!
Gần rồi!
Khoảnh khắc thành công đi qua cổng hình vòm, cô vui mừng trong bụng, căng giọng muốn kêu cứu.
Không ngờ một bóng đen xông tới mặt, tốc độ cực nhanh, mang theo một luồng gió. Đồng Vãn hoàn toàn không thấy rõ là cái gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bước chân của Đồng Vãn hơi chậm lại, chợt xoay người nhìn, mới phát hiện cách đó không xa, hai tên côn đồ đó đã bị quật ngã, mà người đàn ông khôi ngô cao lớn đó xoay người nhìn lại, nhìn cô gái nhỏ chưa lấy lại tinh thần, anh không đến gần, chỉ nén giọng dặn dò: “Đốt đèn, đi lấy dây thừng.”
Giọng nói chất phác khàn khàn gọi Đồng Vãn trở về từ trong ngỡ ngàng, cô ấn lồng ngực sốt sắng đập lung tung, chậm rãi phản ứng lại. Người này chính là đối tượng hôn nhân Lâm Hoài Đông của mình.
Cũng biết mình được cứu rồi, lúc Đồng Vãn thở phào, mới sợ hãi đáp lại: “À... à, được.”
Chờ cô về phòng ngủ đốt đèn đầu, lại tìm được một bó dây trong phòng bếp quay lại, hai người đó đã bị xử lý đến nỗi thở ra thì nhiều hít vào thì ít rồi.
Mình ở hậu thế dựa vào cán bút để sinh sống, tay không trèo năm tầng cũng khó khăn, chứ đừng nói trực diện phản kháng hai kẻ xấu.
Nghĩ đến đây, Đồng Vãn nhắm hai mắt, căng thẳng đến mức tay đẫm mồ hôi vô thức xiết chặc chốt cửa. Sau khi thở ra một hơi, lúc mở mắt ra, cô đã co cẳng chạy đến hướng cổng hình vòm.
Tiếng động này, khiến hai người vốn dĩ còn lén lút sợ hãi giật mình, chờ sau khi phản ứng lại, hai người tức giận mắng tiếng mẹ nó, nhanh chân đuổi theo.
Đồng Vãn cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt trên đầu, chạy nhanh như mất mạng.
Bóng tối sinh ra sợ hãi, tiếng bước chân truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Đồng Vãn cũng không dám liếc mắt nhìn ra sau, mắt nhìn chằm chằm phương hướng của cổng hình vòm.
Gần rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần rồi!
Khoảnh khắc thành công đi qua cổng hình vòm, cô vui mừng trong bụng, căng giọng muốn kêu cứu.
Không ngờ một bóng đen xông tới mặt, tốc độ cực nhanh, mang theo một luồng gió. Đồng Vãn hoàn toàn không thấy rõ là cái gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bước chân của Đồng Vãn hơi chậm lại, chợt xoay người nhìn, mới phát hiện cách đó không xa, hai tên côn đồ đó đã bị quật ngã, mà người đàn ông khôi ngô cao lớn đó xoay người nhìn lại, nhìn cô gái nhỏ chưa lấy lại tinh thần, anh không đến gần, chỉ nén giọng dặn dò: “Đốt đèn, đi lấy dây thừng.”
Giọng nói chất phác khàn khàn gọi Đồng Vãn trở về từ trong ngỡ ngàng, cô ấn lồng ngực sốt sắng đập lung tung, chậm rãi phản ứng lại. Người này chính là đối tượng hôn nhân Lâm Hoài Đông của mình.
Cũng biết mình được cứu rồi, lúc Đồng Vãn thở phào, mới sợ hãi đáp lại: “À... à, được.”
Chờ cô về phòng ngủ đốt đèn đầu, lại tìm được một bó dây trong phòng bếp quay lại, hai người đó đã bị xử lý đến nỗi thở ra thì nhiều hít vào thì ít rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro