Bùng Nổ 2
2024-08-08 08:26:04
Sau khi vào phòng, thím ba Cố nhiệt tình rót nước cho Vu Hiểu Lam làm cho bà ta càng hoài nghi hơn, không biết thím ba Cố lại có âm mưu gì.
Thím ba Cố nói: "Chị dâu, vừa rồi chị đi thăm Gia Gia đúng không? Gia Gia của chúng ta đúng là đứa con gái xinh đẹp nhất trong nhà họ Cố, ngay cả Minh Lỵ của nhà em cũng không bằng được."
Vu Hiểu Lan lại muốn trợn trắng mắt.
Mặc dù bà ta không muốn nhìn thấy con gái riêng nhưng cũng hiểu được khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, nghe nói là được thừa kế từ vẻ ngoài xinh đẹp của người mẹ đã qua đời... Không, phải nói là còn đẹp hơn mẹ của cô.
Còn về Cố Minh Lỵ con gái của thím ba Cố, không phải là Vu Hiểu Lan cố ý chê bai nhưng mà không biết bà ta nuôi con kiểu gì mà thân hình cao to, làn da đen thui lại còn ăn rất nhiều, con gái Cố Minh Nguyệt của bà ta đứng trước mặt Cố Minh Lỵ cũng có thể xem là tiên nữ.
Lời tiếp theo của thím ba Cố càng làm cho Vu Hiểu Lan tức hơn: "Tiếc là sức khỏe của Giai Giai không tốt... Ngược lại là Minh Lỵ của nhà em và Minh Nguyệt của nhà chị đều giống nhau, đều là những cô gái xinh đẹp lại có gia giáo, sức khỏe cũng tốt. Đàn ông họ thích phụ nữ như thế."
Vu Hiểu Lan xụ mặt xuống.
Bà ta có hai đứa con, Cố Minh Nguyệt là con của chồng trước, năm nay đã được hai mươi hai tuổi, sau đó bà ta được gả vào nhà họ Cố, sinh cho anh cả Cố một đứa con trai nhỏ đặt tên là Cố Minh Huy, năm nay tròn mười sáu tuổi.
Trong mắt Vu Hiểu Lan, con của mình cái gì cũng tốt, cái thứ khờ khờ chỉ biết ăn như Cố Minh Lỵ kia sao có thể so sánh với đứa con gái xinh đẹp của mình?
Thím ba Cố vẫn hồn nhiên không biết sự tức giận trong lòng Vu Hiểu Lan, khen con gái của mình xong lại bắt đầu nói đến chuyện của Cố Di Gia.
Bà ta ra vẻ thần bí nói: "Chị dâu, chắc chị không biết có người thành phố nhìn trúng Gia Gia nhà chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Gia Gia có thể đến sống ở thành phố."
Vu Hiểu Lan kinh sợ, ai mà coi tiền như rác vậy, còn chịu cưới một đứa ma ốm?
Thím ba Cố cười nói: "Người đó chị cũng biết, chính là chủ nhiệm Khương con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép..."
Vu Hiểu Lan không thể nghe được những lời nói tiếp theo, trong lòng bà ta chỉ nghĩ đến việc đứa con gái riêng mình không ưa được người thành phố có bát sắt thích, sau đó sẽ đến sống trong thành phố có thể được cấp lương thực hàng hóa.
Minh Nguyệt của bà ta còn chưa thể vào trong thành phố, tại sao đứa con gái riêng kia lại được tới đó?
Để Minh Nguyệt có thể vào trong thành phố sinh sống, mấy năm nay bà ta phải ăn nói khép nép lấy lòng chị cả sống trong thành phố, chỉ hy vọng chị cả có thể làm mai cho con gái, giới thiệu cho con gái bà ta một người ở đó. Vì chuyện này Vu Hiểu Lan đã chịu rất nhiều nỗi uất ức.
Vu Hiểu Lan hận đến mức cắn răng: "Vị chủ nhiệm Khương kia không biết sức khỏe của Gia Gia không tốt à?"
"Người ta biết chứ, nhưng mà chủ nhiệm Khương vẫn thích Gia Gia, Gia Gia nhà chúng ta xinh đẹp như thế thì có người đàn ông nào mà không thích chứ, đúng không?" Thím ba Cố cố ý nói.
Không chỉ có chủ nhiệm Khương, ngay cả những thanh niên trí thức nhìn thấy Cố Di Gia đều không tin cô là dân quê.
Trong thôn làm sao có thể nuôi dưỡng ra được cô gái xinh đẹp như thế.
Khuôn mặt của Vu Hiểu Lan bình tĩnh.
Đúng vậy, mặt của Cố Di Gia đúng là đẹp tựa tiên trên trời, đàn ông ai cũng thích.
Nhưng mà có thích cũng không thể làm cơm ăn được, cưới một ma ốm về nhà chưa chắc đã làm được mấy chuyện giường chiếu nói gì đến chuyện sinh con, cưới về làm gì? Còn không bằng Minh Nguyệt của bà ta, bộ dáng xinh đẹp lại khỏe mạnh, còn có mông lớn, nhìn là biết rất dễ sinh.
Cuối cùng Vu Hiểu Lan nghiêm mặt rời đi.
Thím ba Cố nhìn chằm chằm bóng dáng của bà ta rồi cười cười.
Vu Hiểu Lan này rất khôn khéo, tính khí cao ngạo, bà ta vẫn luôn so sánh con gái của mình và Cố Di Gia, muốn để con gái mình đè Cố Di Gia xuống đất. Theo tính tình của Vu Hiểu Lan, hiện tại bà ta biết được chủ nhiệm Khương thích Cố Di Gia thì nhất định sẽ làm ầm ĩ, có khi lại phá hư chuyện này.
Thím ba Cố nói: "Chị dâu, vừa rồi chị đi thăm Gia Gia đúng không? Gia Gia của chúng ta đúng là đứa con gái xinh đẹp nhất trong nhà họ Cố, ngay cả Minh Lỵ của nhà em cũng không bằng được."
Vu Hiểu Lan lại muốn trợn trắng mắt.
Mặc dù bà ta không muốn nhìn thấy con gái riêng nhưng cũng hiểu được khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, nghe nói là được thừa kế từ vẻ ngoài xinh đẹp của người mẹ đã qua đời... Không, phải nói là còn đẹp hơn mẹ của cô.
Còn về Cố Minh Lỵ con gái của thím ba Cố, không phải là Vu Hiểu Lan cố ý chê bai nhưng mà không biết bà ta nuôi con kiểu gì mà thân hình cao to, làn da đen thui lại còn ăn rất nhiều, con gái Cố Minh Nguyệt của bà ta đứng trước mặt Cố Minh Lỵ cũng có thể xem là tiên nữ.
Lời tiếp theo của thím ba Cố càng làm cho Vu Hiểu Lan tức hơn: "Tiếc là sức khỏe của Giai Giai không tốt... Ngược lại là Minh Lỵ của nhà em và Minh Nguyệt của nhà chị đều giống nhau, đều là những cô gái xinh đẹp lại có gia giáo, sức khỏe cũng tốt. Đàn ông họ thích phụ nữ như thế."
Vu Hiểu Lan xụ mặt xuống.
Bà ta có hai đứa con, Cố Minh Nguyệt là con của chồng trước, năm nay đã được hai mươi hai tuổi, sau đó bà ta được gả vào nhà họ Cố, sinh cho anh cả Cố một đứa con trai nhỏ đặt tên là Cố Minh Huy, năm nay tròn mười sáu tuổi.
Trong mắt Vu Hiểu Lan, con của mình cái gì cũng tốt, cái thứ khờ khờ chỉ biết ăn như Cố Minh Lỵ kia sao có thể so sánh với đứa con gái xinh đẹp của mình?
Thím ba Cố vẫn hồn nhiên không biết sự tức giận trong lòng Vu Hiểu Lan, khen con gái của mình xong lại bắt đầu nói đến chuyện của Cố Di Gia.
Bà ta ra vẻ thần bí nói: "Chị dâu, chắc chị không biết có người thành phố nhìn trúng Gia Gia nhà chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Gia Gia có thể đến sống ở thành phố."
Vu Hiểu Lan kinh sợ, ai mà coi tiền như rác vậy, còn chịu cưới một đứa ma ốm?
Thím ba Cố cười nói: "Người đó chị cũng biết, chính là chủ nhiệm Khương con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Hiểu Lan không thể nghe được những lời nói tiếp theo, trong lòng bà ta chỉ nghĩ đến việc đứa con gái riêng mình không ưa được người thành phố có bát sắt thích, sau đó sẽ đến sống trong thành phố có thể được cấp lương thực hàng hóa.
Minh Nguyệt của bà ta còn chưa thể vào trong thành phố, tại sao đứa con gái riêng kia lại được tới đó?
Để Minh Nguyệt có thể vào trong thành phố sinh sống, mấy năm nay bà ta phải ăn nói khép nép lấy lòng chị cả sống trong thành phố, chỉ hy vọng chị cả có thể làm mai cho con gái, giới thiệu cho con gái bà ta một người ở đó. Vì chuyện này Vu Hiểu Lan đã chịu rất nhiều nỗi uất ức.
Vu Hiểu Lan hận đến mức cắn răng: "Vị chủ nhiệm Khương kia không biết sức khỏe của Gia Gia không tốt à?"
"Người ta biết chứ, nhưng mà chủ nhiệm Khương vẫn thích Gia Gia, Gia Gia nhà chúng ta xinh đẹp như thế thì có người đàn ông nào mà không thích chứ, đúng không?" Thím ba Cố cố ý nói.
Không chỉ có chủ nhiệm Khương, ngay cả những thanh niên trí thức nhìn thấy Cố Di Gia đều không tin cô là dân quê.
Trong thôn làm sao có thể nuôi dưỡng ra được cô gái xinh đẹp như thế.
Khuôn mặt của Vu Hiểu Lan bình tĩnh.
Đúng vậy, mặt của Cố Di Gia đúng là đẹp tựa tiên trên trời, đàn ông ai cũng thích.
Nhưng mà có thích cũng không thể làm cơm ăn được, cưới một ma ốm về nhà chưa chắc đã làm được mấy chuyện giường chiếu nói gì đến chuyện sinh con, cưới về làm gì? Còn không bằng Minh Nguyệt của bà ta, bộ dáng xinh đẹp lại khỏe mạnh, còn có mông lớn, nhìn là biết rất dễ sinh.
Cuối cùng Vu Hiểu Lan nghiêm mặt rời đi.
Thím ba Cố nhìn chằm chằm bóng dáng của bà ta rồi cười cười.
Vu Hiểu Lan này rất khôn khéo, tính khí cao ngạo, bà ta vẫn luôn so sánh con gái của mình và Cố Di Gia, muốn để con gái mình đè Cố Di Gia xuống đất. Theo tính tình của Vu Hiểu Lan, hiện tại bà ta biết được chủ nhiệm Khương thích Cố Di Gia thì nhất định sẽ làm ầm ĩ, có khi lại phá hư chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro