Chương 30 - Khó Khăn 2

Bùng Nổ 3

2024-08-08 08:26:04

Nhưng mà Vu Hiểu Lan cũng chỉ có thể ngang ngược trong nhà, bà ta không dám gây chuyện trước mặt Khương Tiến Vọng và người nhà họ Khương, vậy chỉ còn cách tác động vào phía Cố Di Gia.

Tính tình Cố Di Gia rất yếu đuối, nếu mẹ kế chửi bới hết sức thì cô sẽ cảm thấy phiền phức nên có thể sẽ đồng ý, tự nguyện gả vào nhà họ Khương cho nhanh để tránh khỏi mẹ kế ngang ngược kia.

Vậy cũng coi như là thím ba Cố hoàn thành nhiệm vụ.

***

Một lúc sau, Trần Ngải Phương tới nhà chú ba nói chuyện với thím ba Cố.

Nhìn thấy chị ấy, trái tim của thím ba Cố như bị treo lên: "Ra là Ngải Phương, sao con lại tới đây? Vào nhà uống chén nước đã."

Trần Ngải Phương từ chối rồi nói thẳng vào vấn đề: "Thím ba, hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà thím, thím gọi em ấy tới đây làm gì? Chuyện Gia Gia bị ngất xỉu có liên quan gì tới thím không?"

Nói xong, chị ấy nhìn thím ba Cố bằng ánh mắt sắc bén.

Thím ba Cố bị Trần Ngải Phương nhìn như thế thì trong lòng run sợ.

Cô vợ này của Cố Minh Thành không phải người hiền lành, nghe nói lúc chưa cưới chồng đã dám chống đối cha mẹ, không chịu cưới người đàn ông mà cha mẹ chọn cho mình. Lúc đó Trần Ngải Phương không lấy gì, chỉ mang theo một bộ quần áo cũ đến gả cho Cố Minh Thành, đến lễ hỏi cũng không cần, thực sự rất giống như tặng không cho Cố Minh Thành.

Có cô gái nào to gan được vậy? Có đứa con gái nào không biết xấu hổ như thế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau này cha mẹ của Trần Ngải Phương đến quậy phá, đòi Cố Minh Thành phải đưa lễ hỏi nếu không sẽ dẫn con gái về nhưng cũng bị chị ấy cãi lại thẳng mặt.

Người phụ nữ này đúng là một con cọp mẹ.

Đến khi chức vụ của Cố Minh Thành ở bộ đội càng lúc càng lớn thì chị ấy cũng không lo lắng gì nữa. Mỗi lần Trần Ngải Phương về nhà mẹ đẻ đều vênh váo đắc ý, hiện giờ nhà mẹ đẻ của chị ấy không có ai dám khinh thường chị ấy nữa, ngược lại còn phải nịnh bợ.

Thím ba Cố cười cười: "Thím chỉ gọi Gia Gia tới đây nói chuyện..."

"Đúng không?" Trần Ngải Phương ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng lạnh băng nhìn chằm chằm bà ta rồi từ từ nói: "Thím ba, thím biết tính của con rồi đó, nếu thật sự không có chuyện gì thì tốt nhưng nếu có chuyện..."

Trái tim của thím ba Cố đập mạnh một nhịp, bà ta nhớ đến những hành động vĩ đại của Trần Ngải Phương thì sợ run cả người. Thím ba Cố không dám giấu giếm nữa, vội vàng kể hết mọi chuyện chỉ là giấu đi việc bà ta kiếm được ba mươi đồng từ chỗ bà mối.

Trần Ngải Phương nghe xong thì cười một cách lạnh lẽo, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm thím ba Cố.

Thím ba Cố thiếu chút nữa quỳ xuống, bà ta vội vàng nhìn xung quanh xem thử có cái gì để làm vũ khí như cái chổi hay không, sợ nhất là Trần Ngải Phương lấy chổi đập nhà của bà ta.

***

Sau khi Trần Ngải Phương ra cửa, Bảo Hoa bắt đầu nhìn lén bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm nay Bảo Sơn đã học lớp bốn ở trường tiểu học, cậu bé ngồi làm bài tập, Cố Di Gia ngồi cạnh hướng dẫn, giải thích những chỗ còn chưa hiểu cho cậu bé.

Bảo Sơn không thể nhìn nổi điệu bộ của em gái lúc này nên nói: "Bảo Hoa lại đây, em cũng phải làm bài tập."

Những đứa trẻ ở nông thôn đến trường khá trễ. Mặc dù Bảo Hoa còn chưa đi học nhưng Trần Ngải Phương và Cố Di Gia đã dạy cô bé đọc sách biết chữ ở nhà, cũng có bài tập hàng ngày.

Bảo Hoa dù không muốn cũng đành phải ngồi xuống cầm lấy sách bài tập bắt đầu làm nhưng tư tưởng không hề tập trung vào việc làm bài.

Cô bé mới viết được mấy dòng thì thấy mẹ đã quay lại, hai mắt của bé sáng rực nhìn qua.

Khuôn mặt của Trần Ngải Phương rất bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra được chị ấy đã nổi giận chỗ thím ba Cố lúc nãy. Trần Ngải Phương ngồi xuống như không có chuyện gì, bắt đầu hướng dẫn con gái làm bài.

Thấy vậy, Bảo Hoa cực kỳ thất vọng.

Buổi tối trước khi ngủ, Trần Ngải Phương đột nhiên nghĩ đến việc gì nên tìm Cố Di Gia nói chuyện: "Ngày mai là thứ sáu, chúng ta cùng đến chỗ đại đội gọi một cuộc điện thoại cho anh của em."

Cố Di Gia nghe xong thì tim đập nhanh hơn, sau đó cô chỉ yên lặng gật đầu.

Thứ sáu hàng tuần, Trần Ngải Phương sẽ dẫn em chồng và hai đứa con đi gọi điện thoại cho người chồng ở quân đội, dù cho Cố Minh Thành có nghe được hay không thì chị ấy vẫn cố định gọi điện theo lịch này để kể cho anh ấy nghe tình hình trong nhà.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nói cho anh ấy biết mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, đặc biệt là Cố Di Gia vẫn mạnh khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Khó Khăn 2

Số ký tự: 0