Lại Ngất 3
2024-08-08 08:26:04
Bác Vương muốn khuyên tiếp nhưng Cố Di Gia lại nói: "Bác không cần phải nói nữa, cháu..."
Cô vừa định nói gì đó nhưng cơ thể lại lảo đảo.
Tim của thím ba Cố như muốn vọt ra, vô thức đỡ lấy cô.
"Cô út!" Bảo Hoa hô lên.
Âm thanh chói tai của trẻ con xuyên vào màng nhĩ khiến mọi người điếc cả tai. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ muốn té xỉu của Cố Di Gia thì rất hoảng sợ, ngay cả bác Vương cũng không dám nói gì nữa.
Suýt nữa bọn họ đã quên sức khỏe của cô không tốt, té xỉu là chuyện bình thường.
Cố Di Gia yếu ớt nói với bác Vương: "Cháu chóng mặt quá, không thể tiếp chuyện với mọi người được, phiền bác phải đến đây chuyến này rồi, thật ngại quá."
Bà nội Hoàng vội chạy qua đỡ cô vào phòng.
Bác Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi, bà ta há miệng thở dốc nhưng không biết phải nói gì.
Cô gái này trông như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, bà ta cũng không thể nào cứ lải nhải trước mặt cô miết, hỏi cô có bằng lòng gả hay không được?
Xung quanh im lặng như tờ.
Bác Vương và thím ba Cố trừng mắt nhìn nhau, chỉ có mỗi Vu Hiểu Lan là vui sướng khi người gặp họa.
"Tôi nói rồi mà, sức khỏe của cái đứa bệnh tật đầy người này không tốt, người đàn ông muốn cưới con bé bộ không sợ cưới về rồi làm lễ tang luôn à..."
Bà ta còn chưa nói xong thì chợt nghe tiếng bước chân bình bịch vang lên, Vu Hiểu Lan đang ngồi trên ghế đẩu bỗng bị xô ngã thẳng xuống đất.
Vu Hiểu Lan quay đầu, thấy đó là con bé Bảo Hoa chết tiệt kia thì định mở miệng mắng.
Bảo Hoa còn nhanh hơn bà ta, cô bé tức giận nói: "Bà nói hươu nói vươn! Cô út của cháu rõ ràng rất khỏe mạnh!"
Còn khéo hơn là Cố Di Gia được đỡ về phòng giờ lại xuất hiện ở cửa, vừa hay nghe được những lời mà Vu Hiểu Lan nói.
Dường như cô đã bị đả kích nên cả người hơi lảo đảo, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Bà nội Hoàng sợ đến mức chạy đến ôm lấy cô rồi gọi người đến giúp.
Mọi người luống cuống tay chân đưa Cố Di Gia vào phòng, nhìn Vu Hiểu Lan bằng ánh mắt trách móc.
Vu Hiểu Lan ấm ức nhìn bọn họ: "Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mới nói có một câu thôi mà..." Bà ta vừa nhìn sang lại chỉ vào bác Vương và thím ba Cố: "Rõ ràng Gia Gia không muốn gả cho chủ nhiệm Khương, nếu mấy người không lải nhải trước mặt nó rằng sức khỏe nó không tốt thì sao nó bị kích thích được..."
Mọi người: "..."
Trong phút chốc bà nội Hoàng trở nên tức giận, đuổi hết đám người này đi.
Bác Vương chán chường rời khỏi công xã Nam Sơn.
Bà ta đến gặp Khương Tiến Vọng rồi kể cho anh ta nghe chuyện Cố Di Gia từ chối anh ta.
Khương Tiến Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định nên anh ta không tin: "Cô ấy thật sự nói vậy sao?"
"Đúng vậy, chính miệng con bé nói, cuối cùng còn ngất xỉu nữa." Bác Vương nói đến đây thì bực bội: "Chủ nhiệm Khương, sức khỏe của cô con gái nhà họ Cố này không tốt thật đó..."
Bà ta là bà mai được chào đón nhất trong thị trấn, đã mai mối cho không biết bao nhiêu đôi nam nữ nên mọi người rất niềm nở với bà ta, cho dù có thế nào đi nữa cũng sẽ tươi cười hoan nghênh. Chỉ có mỗi nhà họ Cố này, ngay cả ở nhà anh cả Cố mà cũng không cho bà ta một cốc nước, còn bị mọi người trách móc rằng bà ta hại Cố Di Gia té xỉu.
Trong lòng bác Vương tức không nói nên lời.
Sắc mặt của Khương Tiến Vọng hết xanh rồi lại trắng.
Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối rõ ràng như vậy, trong lòng anh ta cũng bực bội khó tả.
Lúc bác Vương khuyên anh ta từ bỏ thì anh ta quả quyết nói: "Nhất định là do sính lễ chưa đủ nên cô ấy mới không đồng ý."
Bác Vương: "..." Điều kiện này của cậu đủ để cưới cô chủ nhà giàu trong thành phố luôn rồi đấy, sao mà còn chưa đủ hả?
Vậy nên, bác Vương lại bị Khương Tiến Vọng đuổi về công xã Nam Sơn.
Cô vừa định nói gì đó nhưng cơ thể lại lảo đảo.
Tim của thím ba Cố như muốn vọt ra, vô thức đỡ lấy cô.
"Cô út!" Bảo Hoa hô lên.
Âm thanh chói tai của trẻ con xuyên vào màng nhĩ khiến mọi người điếc cả tai. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ muốn té xỉu của Cố Di Gia thì rất hoảng sợ, ngay cả bác Vương cũng không dám nói gì nữa.
Suýt nữa bọn họ đã quên sức khỏe của cô không tốt, té xỉu là chuyện bình thường.
Cố Di Gia yếu ớt nói với bác Vương: "Cháu chóng mặt quá, không thể tiếp chuyện với mọi người được, phiền bác phải đến đây chuyến này rồi, thật ngại quá."
Bà nội Hoàng vội chạy qua đỡ cô vào phòng.
Bác Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi, bà ta há miệng thở dốc nhưng không biết phải nói gì.
Cô gái này trông như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, bà ta cũng không thể nào cứ lải nhải trước mặt cô miết, hỏi cô có bằng lòng gả hay không được?
Xung quanh im lặng như tờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Vương và thím ba Cố trừng mắt nhìn nhau, chỉ có mỗi Vu Hiểu Lan là vui sướng khi người gặp họa.
"Tôi nói rồi mà, sức khỏe của cái đứa bệnh tật đầy người này không tốt, người đàn ông muốn cưới con bé bộ không sợ cưới về rồi làm lễ tang luôn à..."
Bà ta còn chưa nói xong thì chợt nghe tiếng bước chân bình bịch vang lên, Vu Hiểu Lan đang ngồi trên ghế đẩu bỗng bị xô ngã thẳng xuống đất.
Vu Hiểu Lan quay đầu, thấy đó là con bé Bảo Hoa chết tiệt kia thì định mở miệng mắng.
Bảo Hoa còn nhanh hơn bà ta, cô bé tức giận nói: "Bà nói hươu nói vươn! Cô út của cháu rõ ràng rất khỏe mạnh!"
Còn khéo hơn là Cố Di Gia được đỡ về phòng giờ lại xuất hiện ở cửa, vừa hay nghe được những lời mà Vu Hiểu Lan nói.
Dường như cô đã bị đả kích nên cả người hơi lảo đảo, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Bà nội Hoàng sợ đến mức chạy đến ôm lấy cô rồi gọi người đến giúp.
Mọi người luống cuống tay chân đưa Cố Di Gia vào phòng, nhìn Vu Hiểu Lan bằng ánh mắt trách móc.
Vu Hiểu Lan ấm ức nhìn bọn họ: "Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mới nói có một câu thôi mà..." Bà ta vừa nhìn sang lại chỉ vào bác Vương và thím ba Cố: "Rõ ràng Gia Gia không muốn gả cho chủ nhiệm Khương, nếu mấy người không lải nhải trước mặt nó rằng sức khỏe nó không tốt thì sao nó bị kích thích được..."
Mọi người: "..."
Trong phút chốc bà nội Hoàng trở nên tức giận, đuổi hết đám người này đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Vương chán chường rời khỏi công xã Nam Sơn.
Bà ta đến gặp Khương Tiến Vọng rồi kể cho anh ta nghe chuyện Cố Di Gia từ chối anh ta.
Khương Tiến Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định nên anh ta không tin: "Cô ấy thật sự nói vậy sao?"
"Đúng vậy, chính miệng con bé nói, cuối cùng còn ngất xỉu nữa." Bác Vương nói đến đây thì bực bội: "Chủ nhiệm Khương, sức khỏe của cô con gái nhà họ Cố này không tốt thật đó..."
Bà ta là bà mai được chào đón nhất trong thị trấn, đã mai mối cho không biết bao nhiêu đôi nam nữ nên mọi người rất niềm nở với bà ta, cho dù có thế nào đi nữa cũng sẽ tươi cười hoan nghênh. Chỉ có mỗi nhà họ Cố này, ngay cả ở nhà anh cả Cố mà cũng không cho bà ta một cốc nước, còn bị mọi người trách móc rằng bà ta hại Cố Di Gia té xỉu.
Trong lòng bác Vương tức không nói nên lời.
Sắc mặt của Khương Tiến Vọng hết xanh rồi lại trắng.
Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối rõ ràng như vậy, trong lòng anh ta cũng bực bội khó tả.
Lúc bác Vương khuyên anh ta từ bỏ thì anh ta quả quyết nói: "Nhất định là do sính lễ chưa đủ nên cô ấy mới không đồng ý."
Bác Vương: "..." Điều kiện này của cậu đủ để cưới cô chủ nhà giàu trong thành phố luôn rồi đấy, sao mà còn chưa đủ hả?
Vậy nên, bác Vương lại bị Khương Tiến Vọng đuổi về công xã Nam Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro