Lại Ngất 2
2024-08-08 08:26:04
Sắc mặt của bác Vương cứng đờ rồi lại vội vàng tươi cười: "Ôi trời, cái con bé này, cháu nói lời này là không đúng rồi! Cho dù sức khỏe không tốt thì đâu có nghĩa là không thể kết hôn? Huống chi, chủ nhiệm Khương bảo rằng cậu ấy cũng không để ý mà. Cậu ấy biết tình trạng của cháu, nói nếu cháu gả sang thì cậu ấy sẽ chăm sóc cháu thật tốt, không để cho cháu phải làm việc. Mỗi tháng còn có thể cho cháu một khoản tiền sinh hoạt, cháu chỉ cần chăm sóc sức khỏe cho bản thân là được..."
Thím ba Cố và mấy người hàng xóm đang hóng chuyện nghe thấy thế thì hâm mộ không thôi.
Không cần làm việc mà mỗi tháng còn được nhận tiền, đàn ông kiểu gì mà tốt quá vậy? Bác Vương nói đến mức khiến cho bọn họ động lòng, chỉ hận tại sao người chủ nhiệm Khương để ý không phải là con gái nhà mình.
Vu Hiểu Lan hâm mộ nhiều bao nhiêu thì ghen tị nhiều bấy nhiêu.
Bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Cố Di Gia, bà ta thật sự không ngờ cái đứa bệnh tật đầy người này lại ghê gớm như vậy, thế mà lại được người đàn ông khác để ý, dựa vào cái gì chứ? Chỉ là có một gương mặt đẹp thôi mà.
Nhưng đẹp thì cũng đâu thể làm được gì, biết đâu một ngày nào đó chết luôn ấy chứ...
Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, cô chỉ nói: "Chủ nhiệm Khương rất tốt, thế nên cháu sẽ không trở thành gánh nặng của người ta."
Bác Vương nóng lòng muốn nói, chủ nhiệm Khương đâu có để ý cô trở thành gánh nặng đâu!
Người có điều kiện như Khương Tiến Vọng, nếu không có vợ thì có thể lấy thêm. Người có điều kiện như anh ta dù sau này có qua hai đời vợ thì cũng có rất nhiều phụ nữ bằng lòng gả.
Mặc kệ bác Vương khuyên mãi mà Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, ngược lại những người gần đó lại nôn nóng khôn nguôi.
Thím ba Cố mong mình có thể đồng ý thay cô, không kể đến sính lễ thì chỉ mỗi bản thân Khương Tiến Vọng thôi là đã đáng để gả rồi! Có con rể là con trai xưởng trưởng thì nhà lão Cố bọn họ đều có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Vu Hiểu Lan hâm mộ và ghen tị rất nhiều, còn hơi vui sướng khi người khác gặp họa.
Quả nhiên cái đứa ốm yếu này chẳng có mắt nhìn, đàn ông có điều kiện tốt như vậy mà không đồng ý. Chắc có lẽ là do biết thân biết phận, biết sức khỏe mình ốm yếu sẽ trở thành gánh nặng cho người ta.
Đang nói chuyện thì bà nội Hoàng đến.
Bà nội Hoàng biết có bà mai trong thành phố đến mai mối cho Cố Di Gia thì vô cùng lo lắng về chuyện này, thế nên bà phải dừng làm việc mà đến xem thử
Thật ra khi biết tin bác Vương gióng trống khua chiêng đến làm mai thì bà không vui chút nào. Nhỡ đâu chuyện không thành thì chẳng phải Cố Di Gia sẽ trở thành đề tài nói chuyện sau khi cơm nước xong cho nhóm xã viên sao?
Khi nghe bác Vương giới thiệu chủ nhiệm Khương thì bà nội Hoàng cũng không vui, ngược lại còn rất nghi ngờ.
Điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao lại để ý một cô gái ở vùng nông thôn? Huống chi sức khỏe của cô lại còn bệnh tật, không phải là kiểu người mà đàn ông muốn kết hôn.
Bác Vương nói ôi dào một tiếng: "Bà cụ à, bà nói thế là không đúng rồi! Bà nhìn cô bé Di Gia này đi, trông xinh xắn làm sao! Sợ là trăm dặm xung quanh bao nhiêu cái đẹp tụ hội ở cô ấy hết rồi. Chủ nhiệm Khương để ý cô ấy, chẳng phải là việc thường tình sao?"
Bà nội Hoàng lắc đầu: "Người ta vừa ý là do vẻ bề ngoài thôi, sợ rằng sau này sẽ tệ bạc với Gia Gia."
Bà lớn tuổi rồi, đã trải qua biết bao chuyện, trên người bà đã lắng đọng nhiều vô kể những chuyện xưa, cách nhìn cũng thấu suốt hơn nên nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt của bác Vương cứng đờ.
Nếu không vừa ý vẻ bề ngoài của Cố Di Gia thì Khương Tiến Vọng có cần phải nhờ bà ta đến làm mai không?
Tuy nói rằng người đời lấy vợ là lấy người hiền đức nhưng thật ra bản chất của đàn ông đều giống nhau, sao lại không muốn cưới vợ đẹp cho được? Vì khuôn mặt của Cố Di Gia mà Khương Tiến Vọng không thèm để ý đến sức khỏe ốm yếu của cô, đó cũng chẳng phải là chuyện kì lạ gì.
Thím ba Cố và mấy người hàng xóm đang hóng chuyện nghe thấy thế thì hâm mộ không thôi.
Không cần làm việc mà mỗi tháng còn được nhận tiền, đàn ông kiểu gì mà tốt quá vậy? Bác Vương nói đến mức khiến cho bọn họ động lòng, chỉ hận tại sao người chủ nhiệm Khương để ý không phải là con gái nhà mình.
Vu Hiểu Lan hâm mộ nhiều bao nhiêu thì ghen tị nhiều bấy nhiêu.
Bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Cố Di Gia, bà ta thật sự không ngờ cái đứa bệnh tật đầy người này lại ghê gớm như vậy, thế mà lại được người đàn ông khác để ý, dựa vào cái gì chứ? Chỉ là có một gương mặt đẹp thôi mà.
Nhưng đẹp thì cũng đâu thể làm được gì, biết đâu một ngày nào đó chết luôn ấy chứ...
Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, cô chỉ nói: "Chủ nhiệm Khương rất tốt, thế nên cháu sẽ không trở thành gánh nặng của người ta."
Bác Vương nóng lòng muốn nói, chủ nhiệm Khương đâu có để ý cô trở thành gánh nặng đâu!
Người có điều kiện như Khương Tiến Vọng, nếu không có vợ thì có thể lấy thêm. Người có điều kiện như anh ta dù sau này có qua hai đời vợ thì cũng có rất nhiều phụ nữ bằng lòng gả.
Mặc kệ bác Vương khuyên mãi mà Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, ngược lại những người gần đó lại nôn nóng khôn nguôi.
Thím ba Cố mong mình có thể đồng ý thay cô, không kể đến sính lễ thì chỉ mỗi bản thân Khương Tiến Vọng thôi là đã đáng để gả rồi! Có con rể là con trai xưởng trưởng thì nhà lão Cố bọn họ đều có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Vu Hiểu Lan hâm mộ và ghen tị rất nhiều, còn hơi vui sướng khi người khác gặp họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên cái đứa ốm yếu này chẳng có mắt nhìn, đàn ông có điều kiện tốt như vậy mà không đồng ý. Chắc có lẽ là do biết thân biết phận, biết sức khỏe mình ốm yếu sẽ trở thành gánh nặng cho người ta.
Đang nói chuyện thì bà nội Hoàng đến.
Bà nội Hoàng biết có bà mai trong thành phố đến mai mối cho Cố Di Gia thì vô cùng lo lắng về chuyện này, thế nên bà phải dừng làm việc mà đến xem thử
Thật ra khi biết tin bác Vương gióng trống khua chiêng đến làm mai thì bà không vui chút nào. Nhỡ đâu chuyện không thành thì chẳng phải Cố Di Gia sẽ trở thành đề tài nói chuyện sau khi cơm nước xong cho nhóm xã viên sao?
Khi nghe bác Vương giới thiệu chủ nhiệm Khương thì bà nội Hoàng cũng không vui, ngược lại còn rất nghi ngờ.
Điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao lại để ý một cô gái ở vùng nông thôn? Huống chi sức khỏe của cô lại còn bệnh tật, không phải là kiểu người mà đàn ông muốn kết hôn.
Bác Vương nói ôi dào một tiếng: "Bà cụ à, bà nói thế là không đúng rồi! Bà nhìn cô bé Di Gia này đi, trông xinh xắn làm sao! Sợ là trăm dặm xung quanh bao nhiêu cái đẹp tụ hội ở cô ấy hết rồi. Chủ nhiệm Khương để ý cô ấy, chẳng phải là việc thường tình sao?"
Bà nội Hoàng lắc đầu: "Người ta vừa ý là do vẻ bề ngoài thôi, sợ rằng sau này sẽ tệ bạc với Gia Gia."
Bà lớn tuổi rồi, đã trải qua biết bao chuyện, trên người bà đã lắng đọng nhiều vô kể những chuyện xưa, cách nhìn cũng thấu suốt hơn nên nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt của bác Vương cứng đờ.
Nếu không vừa ý vẻ bề ngoài của Cố Di Gia thì Khương Tiến Vọng có cần phải nhờ bà ta đến làm mai không?
Tuy nói rằng người đời lấy vợ là lấy người hiền đức nhưng thật ra bản chất của đàn ông đều giống nhau, sao lại không muốn cưới vợ đẹp cho được? Vì khuôn mặt của Cố Di Gia mà Khương Tiến Vọng không thèm để ý đến sức khỏe ốm yếu của cô, đó cũng chẳng phải là chuyện kì lạ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro