Chương 30 - Khó Khăn 2

Lại Ngất 1

2024-08-08 08:26:04

Người mở cửa là Bảo Hoa.

Bảo Hoa nhìn thấy ba người thì hơi nghi ngờ, cô bé bèn hỏi: "Bà nội, bà thím ba, sao mọi người lại đến đây? Có chuyện gì sao ạ?"

Cô bé không biết bác Vương là ai, chỉ mới gặp một lần nên cô bé không chào hỏi bà ta.

Thím ba Cố bèn tươi cười: "Bảo Hoa à, mẹ cháu có nhà không?"

"Hôm nay là thứ tư, mẹ còn đang ở trường ạ." Bảo Hoa hỏi: "Bà thím ba, mọi người muốn tìm mẹ cháu sao?"

Thím ba Cố cười nói: "Các bà không phải tới tìm mẹ cháu, mà là tới tìm cô út của cháu cơ."

Trong phút chốc Bảo Hoa trở nên cảnh giác: "Mọi người tìm cô út của cháu có chuyện gì vậy ạ?"

"Là chuyện tốt đó." Bác Vương mập mạp cười tươi, trông rất ân cần: "Cô bé à, là chuyện tốt của cô út cháu đó. Cháu mở cửa trước cho các bà vào nói chuyện với cô út nhé."

Bảo Hoa không tin cho lắm. Cho dù là bà nội hay là bà thím ba thì đều là người cô bé rất cảnh giác trong lòng. Bà cô mập mạp này đến cùng họ, cho dù bà ta có cười hiền lành đến đâu thì cô bé cũng phải thật cảnh giác.

Bảo Hoa đang do dự, hàng xóm xung quanh nghe bác Vương đến để lo chuyện mai mối trong nhà thì cười nhộn nhịp.

"Bảo Hoa à, là chuyện tốt thật đó. Để cô út cháu gặp người ta trước đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong mắt những người ở đây, có người đến nhà để làm mai quả thật là chuyện tốt chứ đừng nói chi điều kiện của người ta tốt như vậy, còn làm công chức trong thành phố.

Bảo Hoa nghi ngờ nhìn bọn họ nhưng lại không thể để khách đứng mãi ngoài cửa được, hơn nữa hàng xóm chung quanh cũng đến cả rồi, cũng không cần phải lo lắng nên cô bé mở cửa ra.

Bác Vương và thím ba Cố đi vào, Vu Hiểu Lan xem thường ánh mắt nho nhỏ của Bảo Hoa rồi cũng bước vào.

Những người khác không vào trong, bọn họ đều đứng ở cửa, cửa lại còn mở toang do Bảo Hoa không đóng lại, cô bé nghĩ nếu có chuyện gì thì vừa khéo có thể hô hoán.

Sau khi bọn họ bước vào nhà thì nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi ở nhà trên.

Sắc mặt của cô vẫn tái nhợt yếu ớt, cơ thể nhỏ nhắn nhưng không hề mất đi vẻ duyên dáng sáng sủa của người con gái. Cô im lặng ngồi đó, ánh mắt trong trẻo nhìn sang khiến cho cả căn phòng dường như sáng bừng, nắng lên rực rỡ.

Tuy bác Vương đã chuẩn bị tâm lý nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này vẫn trở nên ngơ ngẩn.

"Cô út, có một bà đến tìm cô bảo rằng có chuyện tốt ạ." Bảo Hoa nói thật giòn giã xong rồi đi rót nước cho họ.

Bác Vương, thím ba Cố và Vu Hiểu Lan là người cùng một thế hệ, gọi bằng bà cũng không sao.

Bác Vương nhận lấy cốc nước mà Bảo Hoa đưa, trong lòng cảm thấy cô bé này thật hiểu chuyện, so ra thì Vu Hiểu Lan ban nãy có vẻ mất lịch sự hơn.

Bà ta âm thầm lắc đầu.

May sao Vu Hiểu Lan chỉ là bà nội kế, nếu không thì cô bé này e là sẽ bị bà ta ảnh hưởng, nhiễm phải thói hư tật xấu mất...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Di Gia hỏi: "Chẳng hay bác đây là..."

Thật ra trong lòng cô đã đoán trước, nhìn thấy những người khác đứng ở cửa tò mò nhìn xung quanh thì cũng biết rằng hôm nay bác Vương đến đây là có ý đồ.

Sau khi bác Vương uống nước xong thì nhiệt tình nói: "Bác đến từ thị trấn, mọi người đều gọi bác là bác Vương! Hôm nay bác đến đây là có chuyện tốt... Cháu biết chủ nhiệm Khương của xưởng gang thép, Khương Tiến Vọng chứ? Cậu ấy có để ý cháu, muốn chung sống với cháu nên nhờ bác đến làm mai cho hai người..."

Cố Di Gia không hề ngượng ngùng chút nào, mà ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn bà ta rồi đảo qua đảo lại giữa Vu Hiểu Lan và thím ba Cố.

Vẻ mặt của Vu Hiểu Lan trở nên ghen tị, còn thím ba Cố thì lại hâm mộ.

Bảo Hoa nghe bác Vương nói thì nhất thời nóng nảy.

Cô bé còn nhớ chuyện mấy hôm trước cô út bị té xỉu. Tuy rằng cô bé không giận cô cả nhưng mà lúc đó cô cả cũng đến để giới thiệu đối tượng, cô út bảo cô không thích người mà cô cả giới thiệu.

Bảo Hoa không nhớ người kia tên là gì, hình như họ Khương thì phải?

Cố Di Gia chìa tay giữ Bảo Hoa đang hơi nóng nảy lại, chờ sau khi bác Vương nói xong thì chậm rãi nói: "Thật ngại quá, sức khỏe của cháu không tốt nên cũng không nghĩ đến việc kết hôn."

Cô từ chối thẳng thắn dứt khoát, không hề có chút do dự.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cố Di Gia, người tốt như vậy mà cô lại từ chối sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Khó Khăn 2

Số ký tự: 0