Mai Mối 3
2024-08-08 08:26:04
Bác Vương biết rằng Cố Di Gia không muốn nên mới đến nhà của Cố Tùng Bách trước vì bà ta muốn để cho ông ấy giải quyết.
Ai biết rằng anh cả Cố đi mất rồi, còn bảo bà ta tìm Cố Di Gia nữa, chỉ cần cô đồng ý thì người làm cha như ông ấy sẽ không nói hai lời.
Trong phút chốc bà ta trở nên tức giận, bà ta cảm thấy Cố Tùng Bách là một người cha thật vô dụng.
Bỗng lúc này bác Vương thấy trước mặt có một ly nước được đưa sang, bà ta quay đầu thì thấy Vu Hiểu Lan đang cầm ly nước, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Không phải ban nãy không chịu cho bà ta uống nước à?
Nhưng mà quả thật bà ta đang khát nên đã cầm lấy uống hơn nửa ly.
Vu Hiểu Lan xoa tay nói: "Chị Vương này, chủ nhiệm Khương để ý đến Gia Gia thật à? Chị cũng biết ấy mà, sức khỏe Gia Gia nhà chúng tôi không hợp để làm vợ người ta lắm... Ây dà, chủ nhiệm Khương cân nhắc đổi người khác được không? Minh Nguyệt nhà tôi khỏe mạnh, trông cũng xinh đẹp, mông to sinh đẻ cũng dễ..."
Bác Vương nhìn Vu Hiểu Lan mà không nói nên lời, bà ta phát hiện anh cả Cố và vợ ông ta cũng khá giống nhau.
Bà ta cắt ngang lời của Vu Hiểu Lan: "Đừng có nghĩ nữa, chủ nhiệm Khương chỉ đích danh người cậu ấy muốn cưới là Cố Di Gia, nếu không phải là Cố Di Gia thì không cần."
Khương Tiến Vọng có gì? Có rất nhiều người trong thành phố muốn gả cho anh ta, cần chi phải đến vùng nông thôn để tìm vợ?
Vu Hiểu Lan hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất căm phẫn.
Mắt của chủ nhiệm Khương bị sao thế? Vậy mà lại để ý con ma ốm, coi chừng vừa mới cưới về thì đã phải làm tang sự cho nó, anh ta không sợ xui xẻo hay gì.
Bác Vương rời khỏi nhà họ Cố rồi rẽ thẳng đến nhà thím ba Cố.
Thím ba Cố thấy bà ta đến thì hơi chột dạ, thế nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón bà ta. Lúc nghe nói bác Vương đến nhà Trần Ngải Phương để làm mai cho Cố Di Gia thì bà ta cứ ngỡ như đang mơ.
"Chị muốn làm mai cho Gia Gia?"
Bác Vương gật đầu rồi nói về chuyện bà ta đến nhà Cố Tùng Bách cho thím ba Cố nghe, bà ta phàn nàn: "Anh cả Cố này chẳng giống người làm cha chút nào, làm gì có hôn sự nào mà để con gái tự quyết định chứ? Nhưng mà hết cách rồi, tôi là người hết lòng vì công việc mà nên chỉ có thể đến đây một chuyến thôi."
Nói thật thì bà ta chẳng muốn đến đây vì sợ gặp phải Trần Ngải Phương.
Nhưng mà Khương Tiến Vọng nhờ bà ta đến làm mai, cho dù có nên chuyện hay không thì cũng thử trước xem sao.
Bác Vương bảo thím ba Cố đến nhà Trần Ngải Phương cùng mình. Thím ba Cố là trưởng bối, đến lúc đó cho dù Trần Ngải Phương có ra sao thì hẳn cũng sẽ kiềm nén lại bớt.
Thím ba Cố không biết bác Vương đang nghĩ gì, bà ta nghĩ rằng mình chỉ là người qua đường nhưng vì hai mươi đồng thì bà ta cũng không từ chối.
Lúc ra khỏi nhà, bọn họ nhìn thấy Vu Hiểu Lan đang do dự đứng ở gần đấy.
Bà ta rất thất vọng về Vu Hiểu Lan. Lúc trước bà ta làm lộ chuyện còn mong chờ rằng Vu Hiểu Lan sẽ làm gì đó, ai ngờ Vu Hiểu Lan chẳng làm gì cả, gió yên biển lặng.
Vu Hiểu Lan bước đến nói: "Dù sao thì tôi cũng là mẹ của Gia Gia, đến đây cũng là lẽ phải thôi."
Thím ba Cố và bác Vương nghi ngờ nhìn bà ta, Vu Hiểu Lan không giống người sẽ nói mấy câu này.
Không chỉ có Vu Hiểu Lan đến mà hàng xóm xung quanh cũng ra hóng chuyện.
Trước kia khi để người khác mai mối thì đều làm trong âm thầm vì sợ chuyện hôn sự sẽ khiến người khác bàn tán.
Nhưng lần này, bác Vương đến đây làm nhiệm vụ nên mong rằng tất cả mọi người đều biết. Nếu chuyện ngày càng lớn thì Trần Ngải Phương cũng sẽ e dè tiếng tăm em chồng, như vậy cô ấy sẽ đồng ý nhỉ?
Bác Vương ấp ủ những suy nghĩ này, sau đó đến gõ cửa nhà Trần Ngải Phương.
Ai biết rằng anh cả Cố đi mất rồi, còn bảo bà ta tìm Cố Di Gia nữa, chỉ cần cô đồng ý thì người làm cha như ông ấy sẽ không nói hai lời.
Trong phút chốc bà ta trở nên tức giận, bà ta cảm thấy Cố Tùng Bách là một người cha thật vô dụng.
Bỗng lúc này bác Vương thấy trước mặt có một ly nước được đưa sang, bà ta quay đầu thì thấy Vu Hiểu Lan đang cầm ly nước, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Không phải ban nãy không chịu cho bà ta uống nước à?
Nhưng mà quả thật bà ta đang khát nên đã cầm lấy uống hơn nửa ly.
Vu Hiểu Lan xoa tay nói: "Chị Vương này, chủ nhiệm Khương để ý đến Gia Gia thật à? Chị cũng biết ấy mà, sức khỏe Gia Gia nhà chúng tôi không hợp để làm vợ người ta lắm... Ây dà, chủ nhiệm Khương cân nhắc đổi người khác được không? Minh Nguyệt nhà tôi khỏe mạnh, trông cũng xinh đẹp, mông to sinh đẻ cũng dễ..."
Bác Vương nhìn Vu Hiểu Lan mà không nói nên lời, bà ta phát hiện anh cả Cố và vợ ông ta cũng khá giống nhau.
Bà ta cắt ngang lời của Vu Hiểu Lan: "Đừng có nghĩ nữa, chủ nhiệm Khương chỉ đích danh người cậu ấy muốn cưới là Cố Di Gia, nếu không phải là Cố Di Gia thì không cần."
Khương Tiến Vọng có gì? Có rất nhiều người trong thành phố muốn gả cho anh ta, cần chi phải đến vùng nông thôn để tìm vợ?
Vu Hiểu Lan hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất căm phẫn.
Mắt của chủ nhiệm Khương bị sao thế? Vậy mà lại để ý con ma ốm, coi chừng vừa mới cưới về thì đã phải làm tang sự cho nó, anh ta không sợ xui xẻo hay gì.
Bác Vương rời khỏi nhà họ Cố rồi rẽ thẳng đến nhà thím ba Cố.
Thím ba Cố thấy bà ta đến thì hơi chột dạ, thế nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón bà ta. Lúc nghe nói bác Vương đến nhà Trần Ngải Phương để làm mai cho Cố Di Gia thì bà ta cứ ngỡ như đang mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị muốn làm mai cho Gia Gia?"
Bác Vương gật đầu rồi nói về chuyện bà ta đến nhà Cố Tùng Bách cho thím ba Cố nghe, bà ta phàn nàn: "Anh cả Cố này chẳng giống người làm cha chút nào, làm gì có hôn sự nào mà để con gái tự quyết định chứ? Nhưng mà hết cách rồi, tôi là người hết lòng vì công việc mà nên chỉ có thể đến đây một chuyến thôi."
Nói thật thì bà ta chẳng muốn đến đây vì sợ gặp phải Trần Ngải Phương.
Nhưng mà Khương Tiến Vọng nhờ bà ta đến làm mai, cho dù có nên chuyện hay không thì cũng thử trước xem sao.
Bác Vương bảo thím ba Cố đến nhà Trần Ngải Phương cùng mình. Thím ba Cố là trưởng bối, đến lúc đó cho dù Trần Ngải Phương có ra sao thì hẳn cũng sẽ kiềm nén lại bớt.
Thím ba Cố không biết bác Vương đang nghĩ gì, bà ta nghĩ rằng mình chỉ là người qua đường nhưng vì hai mươi đồng thì bà ta cũng không từ chối.
Lúc ra khỏi nhà, bọn họ nhìn thấy Vu Hiểu Lan đang do dự đứng ở gần đấy.
Bà ta rất thất vọng về Vu Hiểu Lan. Lúc trước bà ta làm lộ chuyện còn mong chờ rằng Vu Hiểu Lan sẽ làm gì đó, ai ngờ Vu Hiểu Lan chẳng làm gì cả, gió yên biển lặng.
Vu Hiểu Lan bước đến nói: "Dù sao thì tôi cũng là mẹ của Gia Gia, đến đây cũng là lẽ phải thôi."
Thím ba Cố và bác Vương nghi ngờ nhìn bà ta, Vu Hiểu Lan không giống người sẽ nói mấy câu này.
Không chỉ có Vu Hiểu Lan đến mà hàng xóm xung quanh cũng ra hóng chuyện.
Trước kia khi để người khác mai mối thì đều làm trong âm thầm vì sợ chuyện hôn sự sẽ khiến người khác bàn tán.
Nhưng lần này, bác Vương đến đây làm nhiệm vụ nên mong rằng tất cả mọi người đều biết. Nếu chuyện ngày càng lớn thì Trần Ngải Phương cũng sẽ e dè tiếng tăm em chồng, như vậy cô ấy sẽ đồng ý nhỉ?
Bác Vương ấp ủ những suy nghĩ này, sau đó đến gõ cửa nhà Trần Ngải Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro