Làm Yêu 2
2024-08-08 08:26:04
Cố Di Gia đến vài lần, lập tức thành công chen vào giữa nhóm ông cụ bà cụ, quen mặt với họ.
Cô vô cùng thích nghe những người thế hệ trước nói chuyện và làm việc, trên người bọn họ có một cảm giác yên tĩnh lắng đọng qua năm tháng, giọng điệu thong thả, mang theo chất giọng quê hương luôn tạo ra cho người ta một cảm giác thân thiết.
Hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia lại cùng Bảo Hoa ra ngoài đi dạo.
Bây giờ Bảo Hoa đã quen với việc mỗi buổi sáng đi theo cô út ra ngoài, cô bé nhảy nhót đi ở phía trước, nhìn thấy ven đường có hoa dại xinh đẹp nở rộ sẽ duỗi tay hái xuống, chơi một lúc thì lại xoa nát nó rồi vứt bỏ, cả bàn tay dính đầy nhụy hoa.
Nhìn giống như một cô bé bướng bỉnh.
Có điều Bảo Hoa cũng không quên cô út, mỗi khi đi được vài bước sẽ quay đầu lại nhìn cô, xác nhận tình trạng của cô.
Hai cô cháu cùng nhau đi vào cửa thôn, Cố Di Gia ngồi dưới bóng cây rồi để ô qua một bên, Bảo Hoa vui vẻ đi tìm mấy bạn nhỏ xung quanh chơi đùa.
Bên cạnh cây đào già có một mảnh đất trống, có không ít con nít đều thích đến đó chơi.
Các cụ già có thể vừa làm việc, vừa trông cháu, không cho bọn chúng đi đến nơi nguy hiểm chơi.
Dù sao Bảo Hoa cũng vẫn là một đứa con nít, cứ luôn nhốt cô bé ở trong nhà cũng sẽ buồn, nơi này có rất nhiều trẻ con, cô bé rất thích đến nơi này chơi.
Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều ông cụ bà cụ, có bọn họ trông chừng, cũng không sợ có người nào bắt nạt cô út của cô bé.
Cố Di Gia cầm lấy ấm nước quân dụng, uống một ngụm nước, tò mò nhìn bà cụ Quế Hoa đang ở làm giày vải, cảm thấy hình thức làm giày vải của bà ấy mặc dù mộc mạc nhưng đường may tinh tế, vô cùng chắc chắn, mang lên chân chắc là rất thoải mái.
Cứ nhìn mấy ngày như thế, cô cảm thấy bản thân có lẽ sẽ làm được, chỉ đợi bắt đầu để làm thôi.
Bà cụ Quế Hoa là một người hiền từ, nhìn ra cô muốn học làm giày vải, mỗi lần đều sẽ cố ý giảm tốc độ, dạy cô làm như thế nào, đóng đế giày như thế nào.
“Gia Gia à...”
Cố Di Gia đang học rất nghiêm túc, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ cố ý giả bộ ân cần thì lập tức nổi hết da gà.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy thím hai Cố đi tới, còn cố ý làm ra vẻ mặt tràn đầy tình thương, chân mày hơi run.
Thật ra cô cũng rất tò mò, rốt cuộc thì Khương Tiến Vọng đã hứa hẹn cho nhà họ Cố lợi ích gì mà khiến cho bọn họ khăng khăng liên tục đến khuyên bảo cô, kêu cô gả đi đến như vậy? Đáng tiếc lúc trước khi đọc sách, cô chỉ đơn giản lật xem đoạn kết của “Cố Di Gia”, căn bản không xem kỹ là thế nào nên không biết rõ nhiều chi tiết.
Mặc dù không biết rõ nhưng cũng chỉ có mấy thứ như tiền, vé, cơ hội làm việc trong thành phố này nọ.
Thím hai Cố đã đặc biệt hỏi thăm, biết mỗi buổi sáng Cố Di Gia sẽ đến nơi này, đúng lúc Trần Ngải Phương không ở đây, đúng là một cơ hội tốt.
Cho nên hôm nay bà ta cố tình xin nghỉ, không xuống ruộng làm việc mà đến đây tìm cô.
Nhìn thấy người, thím hai Cố lập tức bắt đầu khuyên bảo.
“Gia Gia, nghe thím nói này, năm nay con đã mười chín tuổi rồi, nếu không lấy chồng nữa thì sẽ già luôn đó...”
Cố Di Gia phản bác: “Thím hai, con mới mười chín tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà.”
Về chuyện này thì cô có rất nhiều lời muốn nói, mười chín tuổi ở trong mắt cô vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa đến lúc để bàn chuyện cưới hỏi, trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân phải lấy chồng ở tuổi mười chín.
Cố Di Gia da mặt dày tạm thời quên đi tuổi thật của bản thân trước khi xuyên qua.
Thím hai Cố giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Chỗ công xã của chúng ta có con gái nào không kết hôn ở tuổi mười tám mười chín chứ? Cho dù có lựa chọn thì nhiều nhất là hai mươi mấy tuổi cũng muốn kết hôn rồi. Thím biết sức khoẻ của con không tốt, bây giờ anh trai và chị dâu của con có thể nuôi con, bọn họ cũng không thèm để ý. Nhưng sớm hay muộn gì thì Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng sẽ trưởng thành, đến lúc đó sẽ tốn nhiều tiền, hơn nữa anh trai và chị dâu của con vẫn còn phải sinh con mà? Bây giờ chị dâu của con không gia nhập quân đội, chỉ sinh hai đứa, chờ sau này cô ấy đi gia nhập quân đội rồi, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục sinh...”
Cô vô cùng thích nghe những người thế hệ trước nói chuyện và làm việc, trên người bọn họ có một cảm giác yên tĩnh lắng đọng qua năm tháng, giọng điệu thong thả, mang theo chất giọng quê hương luôn tạo ra cho người ta một cảm giác thân thiết.
Hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia lại cùng Bảo Hoa ra ngoài đi dạo.
Bây giờ Bảo Hoa đã quen với việc mỗi buổi sáng đi theo cô út ra ngoài, cô bé nhảy nhót đi ở phía trước, nhìn thấy ven đường có hoa dại xinh đẹp nở rộ sẽ duỗi tay hái xuống, chơi một lúc thì lại xoa nát nó rồi vứt bỏ, cả bàn tay dính đầy nhụy hoa.
Nhìn giống như một cô bé bướng bỉnh.
Có điều Bảo Hoa cũng không quên cô út, mỗi khi đi được vài bước sẽ quay đầu lại nhìn cô, xác nhận tình trạng của cô.
Hai cô cháu cùng nhau đi vào cửa thôn, Cố Di Gia ngồi dưới bóng cây rồi để ô qua một bên, Bảo Hoa vui vẻ đi tìm mấy bạn nhỏ xung quanh chơi đùa.
Bên cạnh cây đào già có một mảnh đất trống, có không ít con nít đều thích đến đó chơi.
Các cụ già có thể vừa làm việc, vừa trông cháu, không cho bọn chúng đi đến nơi nguy hiểm chơi.
Dù sao Bảo Hoa cũng vẫn là một đứa con nít, cứ luôn nhốt cô bé ở trong nhà cũng sẽ buồn, nơi này có rất nhiều trẻ con, cô bé rất thích đến nơi này chơi.
Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều ông cụ bà cụ, có bọn họ trông chừng, cũng không sợ có người nào bắt nạt cô út của cô bé.
Cố Di Gia cầm lấy ấm nước quân dụng, uống một ngụm nước, tò mò nhìn bà cụ Quế Hoa đang ở làm giày vải, cảm thấy hình thức làm giày vải của bà ấy mặc dù mộc mạc nhưng đường may tinh tế, vô cùng chắc chắn, mang lên chân chắc là rất thoải mái.
Cứ nhìn mấy ngày như thế, cô cảm thấy bản thân có lẽ sẽ làm được, chỉ đợi bắt đầu để làm thôi.
Bà cụ Quế Hoa là một người hiền từ, nhìn ra cô muốn học làm giày vải, mỗi lần đều sẽ cố ý giảm tốc độ, dạy cô làm như thế nào, đóng đế giày như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gia Gia à...”
Cố Di Gia đang học rất nghiêm túc, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ cố ý giả bộ ân cần thì lập tức nổi hết da gà.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy thím hai Cố đi tới, còn cố ý làm ra vẻ mặt tràn đầy tình thương, chân mày hơi run.
Thật ra cô cũng rất tò mò, rốt cuộc thì Khương Tiến Vọng đã hứa hẹn cho nhà họ Cố lợi ích gì mà khiến cho bọn họ khăng khăng liên tục đến khuyên bảo cô, kêu cô gả đi đến như vậy? Đáng tiếc lúc trước khi đọc sách, cô chỉ đơn giản lật xem đoạn kết của “Cố Di Gia”, căn bản không xem kỹ là thế nào nên không biết rõ nhiều chi tiết.
Mặc dù không biết rõ nhưng cũng chỉ có mấy thứ như tiền, vé, cơ hội làm việc trong thành phố này nọ.
Thím hai Cố đã đặc biệt hỏi thăm, biết mỗi buổi sáng Cố Di Gia sẽ đến nơi này, đúng lúc Trần Ngải Phương không ở đây, đúng là một cơ hội tốt.
Cho nên hôm nay bà ta cố tình xin nghỉ, không xuống ruộng làm việc mà đến đây tìm cô.
Nhìn thấy người, thím hai Cố lập tức bắt đầu khuyên bảo.
“Gia Gia, nghe thím nói này, năm nay con đã mười chín tuổi rồi, nếu không lấy chồng nữa thì sẽ già luôn đó...”
Cố Di Gia phản bác: “Thím hai, con mới mười chín tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà.”
Về chuyện này thì cô có rất nhiều lời muốn nói, mười chín tuổi ở trong mắt cô vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa đến lúc để bàn chuyện cưới hỏi, trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân phải lấy chồng ở tuổi mười chín.
Cố Di Gia da mặt dày tạm thời quên đi tuổi thật của bản thân trước khi xuyên qua.
Thím hai Cố giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Chỗ công xã của chúng ta có con gái nào không kết hôn ở tuổi mười tám mười chín chứ? Cho dù có lựa chọn thì nhiều nhất là hai mươi mấy tuổi cũng muốn kết hôn rồi. Thím biết sức khoẻ của con không tốt, bây giờ anh trai và chị dâu của con có thể nuôi con, bọn họ cũng không thèm để ý. Nhưng sớm hay muộn gì thì Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng sẽ trưởng thành, đến lúc đó sẽ tốn nhiều tiền, hơn nữa anh trai và chị dâu của con vẫn còn phải sinh con mà? Bây giờ chị dâu của con không gia nhập quân đội, chỉ sinh hai đứa, chờ sau này cô ấy đi gia nhập quân đội rồi, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục sinh...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro