Làm Yêu 3
2024-08-08 08:26:04
Các ông cụ bà cụ làm việc ở xung quanh lần lượt nhìn sang.
Bà cụ Quế Hoa có chút không vui, mở miệng nói: “Tôi nói này Mạnh Đại Hoa, Gia Gia không muốn gả cho người trên thành phố thì sao hả? Người thành phố đều không phải người tốt, nghe nói vô cùng xem thường con dâu xuất thân từ nông thôn.”
“Đúng vậy, con gái của thôn chúng ta gả lên thành phố không biết phải chịu bao nhiêu uất ức, con gái của bí thư đại đội ở cách vách đã gả lên đó, cứ ba ngày là chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kia kìa.”
“Còn không bằng tìm một thằng nhóc vừa có năng lực vừa biết thương người ở công xã để gả.”
“Thằng nhóc ở đại đội của chúng tôi rất tốt, cũng không kém gì người thành phố.”
“...”
Các bà cụ sôi nổi lên tiếng, bọn họ cũng không cảm thấy con gái trong thôn nhất định phải gả lên thành phố mới có thể hạnh phúc.
Đặc biệt là sức khoẻ của Cố Di Gia gả lên đó, chỉ sợ phải chịu đủ loại ánh mắt, còn không bằng ở lại trong thôn, mọi người đều hiểu rõ nên sẽ không nói gì.
Thím hai Cố cũng không vì những trưởng bối này mà không dám hé răng, bà ta hừ một tiếng rồi nói: “Mấy người đang ghen tị Gia Gia nhà chúng tôi được chủ nhiệm trên thành phố coi trọng đây mà.”
Các cụ già nghẹn họng, muốn mắng người nhưng lại không muốn chấp nhặt với bà ta.
Một bác gái tức giận nói: “Nếu cô thích như vậy, không bằng cô tự đến gả cho chủ nhiệm gì đó đi!”
Thím hai Cố là người keo kiệt, lập tức mở miệng nói: “Nếu chủ nhiệm Khương người ta mà nhìn trúng tôi, tôi sẽ không nói hai lời lập tức gả luôn.”
Có ly hôn bà ta cũng bằng lòng gả.
Các cụ già xung quanh không khỏi lắc đầu, Mạnh Đại Hoa này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đàng hoàng như vậy, năm đó anh hai Cố không nên cưới bà ta.
Thím hai Cố là người không thèm để ý đến danh tiếng thế tục, cho dù có bị người ta khiển trách cũng không để trong lòng.
Những câu này làm bà ta không đau không ngứa, tiếp tục quay lại khuyên bảo Cố Di Gia.
Cố Di Gia im lặng không lên tiếng lắng nghe, cô đột nhiên hỏi: “Thím hai, chủ nhiệm Khương cho mọi người thứ tốt gì mà khiến mọi người tích cực khuyên bảo con đến như vậy?”
Bây giờ đầy đầu Thím hai Cố đều là phải khuyên cô như thế nào, đột nhiên nghe thấy cô mở miệng, đầu óc không kịp suy nghĩ, lập tức không chặn được miệng mà nói hớ.
“Cũng không có gì, chỉ là chủ nhiệm Khương đã đồng ý nếu như con gả cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ cho anh họ của con một công việc ở thành phố...”
Người xung quanh nghe đến đó thì lập tức bùng nổ.
Bà cụ Quế Hoa tức giận đến mức đập nát đế giày đang cầm trong tay.
Cố Di Gia bị đả kích rất mạnh, sắc mặt cô tái nhợt, gian nan nói: “Thím hai, hóa ra mọi người là vì được chủ nhiệm Khương cho thứ tốt nên mới không tiếc đẩy cháu gái mình vào trong hố lửa?”
Nói xong, cô ôm ngực, dáng vẻ lảo đảo sắp ngã.
Người xung quanh hoảng sợ, ngay cả da đầu của thím hai Cố cũng tê dại, cho rằng mình đã làm cho cô tức đến mức ngất xỉu.
Chuyện lần trước Cố Minh Nguyệt làm Cố Di Gia tức giận ngất đi còn chưa qua được bao lâu, mặc dù sau này Bảo Hoa nói là hiểu lầm nhưng truyền đến cuối, vẫn có không ít người cho rằng là do Cố Minh Nguyệt chọc tức nên cô mới ngất đi.
Bà ta vội vàng nhảy cẫng lên hét to: “Hố lửa cái gì? Đây là tổ ấm hạnh phúc đó!”
Cố Di Gia rũ mắt, khổ sở nói: “Nhưng con không thích anh ta, hơn nữa chủ nhiệm Khương chỉ là nhìn trúng gương mặt này của con… Nếu mà con gả qua thì có cái gì tốt chứ? Thím hai, chẳng lẽ mọi người vì muốn nhận được lợi ích từ chủ nhiệm Khương mà ép con gả đi sao? Con, con...”
Nói xong, hai mắt của cô nhắm lại, yếu ớt ngã ra sau.
Một bác gái ngồi ở bên cạnh nhanh chóng duỗi tay đỡ cô, vuốt ngực cho cô, lo cô sẽ thật sự tức đến ngất xỉu.
Những người khác sợ cô sẽ thật sự xảy ra chuyện, liên tục mắng mỏ thím hai Cố.
Cho dù da mặt của thím hai Cố có dày thì khi bị một nhóm trưởng bối chỉ vào mũi mắng, còn có người trực tiếp đi tìm đại đội trưởng tới, rốt cuộc cũng có chút ngồi không yên.
Bà ta không rõ, đây rõ ràng là chuyện tốt mà, tại sao Cố Di Gia không đồng ý?
Thấy dáng vẻ của cô như sắp ngất đi vì bị chọc giận, giống như mình đã làm chuyện tàn nhẫn không có tình người gì đó với cô...
Trong lúc nhất thời, thím hai Cố suýt chút nữa đã nổ tung.
Bà cụ Quế Hoa có chút không vui, mở miệng nói: “Tôi nói này Mạnh Đại Hoa, Gia Gia không muốn gả cho người trên thành phố thì sao hả? Người thành phố đều không phải người tốt, nghe nói vô cùng xem thường con dâu xuất thân từ nông thôn.”
“Đúng vậy, con gái của thôn chúng ta gả lên thành phố không biết phải chịu bao nhiêu uất ức, con gái của bí thư đại đội ở cách vách đã gả lên đó, cứ ba ngày là chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kia kìa.”
“Còn không bằng tìm một thằng nhóc vừa có năng lực vừa biết thương người ở công xã để gả.”
“Thằng nhóc ở đại đội của chúng tôi rất tốt, cũng không kém gì người thành phố.”
“...”
Các bà cụ sôi nổi lên tiếng, bọn họ cũng không cảm thấy con gái trong thôn nhất định phải gả lên thành phố mới có thể hạnh phúc.
Đặc biệt là sức khoẻ của Cố Di Gia gả lên đó, chỉ sợ phải chịu đủ loại ánh mắt, còn không bằng ở lại trong thôn, mọi người đều hiểu rõ nên sẽ không nói gì.
Thím hai Cố cũng không vì những trưởng bối này mà không dám hé răng, bà ta hừ một tiếng rồi nói: “Mấy người đang ghen tị Gia Gia nhà chúng tôi được chủ nhiệm trên thành phố coi trọng đây mà.”
Các cụ già nghẹn họng, muốn mắng người nhưng lại không muốn chấp nhặt với bà ta.
Một bác gái tức giận nói: “Nếu cô thích như vậy, không bằng cô tự đến gả cho chủ nhiệm gì đó đi!”
Thím hai Cố là người keo kiệt, lập tức mở miệng nói: “Nếu chủ nhiệm Khương người ta mà nhìn trúng tôi, tôi sẽ không nói hai lời lập tức gả luôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có ly hôn bà ta cũng bằng lòng gả.
Các cụ già xung quanh không khỏi lắc đầu, Mạnh Đại Hoa này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đàng hoàng như vậy, năm đó anh hai Cố không nên cưới bà ta.
Thím hai Cố là người không thèm để ý đến danh tiếng thế tục, cho dù có bị người ta khiển trách cũng không để trong lòng.
Những câu này làm bà ta không đau không ngứa, tiếp tục quay lại khuyên bảo Cố Di Gia.
Cố Di Gia im lặng không lên tiếng lắng nghe, cô đột nhiên hỏi: “Thím hai, chủ nhiệm Khương cho mọi người thứ tốt gì mà khiến mọi người tích cực khuyên bảo con đến như vậy?”
Bây giờ đầy đầu Thím hai Cố đều là phải khuyên cô như thế nào, đột nhiên nghe thấy cô mở miệng, đầu óc không kịp suy nghĩ, lập tức không chặn được miệng mà nói hớ.
“Cũng không có gì, chỉ là chủ nhiệm Khương đã đồng ý nếu như con gả cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ cho anh họ của con một công việc ở thành phố...”
Người xung quanh nghe đến đó thì lập tức bùng nổ.
Bà cụ Quế Hoa tức giận đến mức đập nát đế giày đang cầm trong tay.
Cố Di Gia bị đả kích rất mạnh, sắc mặt cô tái nhợt, gian nan nói: “Thím hai, hóa ra mọi người là vì được chủ nhiệm Khương cho thứ tốt nên mới không tiếc đẩy cháu gái mình vào trong hố lửa?”
Nói xong, cô ôm ngực, dáng vẻ lảo đảo sắp ngã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người xung quanh hoảng sợ, ngay cả da đầu của thím hai Cố cũng tê dại, cho rằng mình đã làm cho cô tức đến mức ngất xỉu.
Chuyện lần trước Cố Minh Nguyệt làm Cố Di Gia tức giận ngất đi còn chưa qua được bao lâu, mặc dù sau này Bảo Hoa nói là hiểu lầm nhưng truyền đến cuối, vẫn có không ít người cho rằng là do Cố Minh Nguyệt chọc tức nên cô mới ngất đi.
Bà ta vội vàng nhảy cẫng lên hét to: “Hố lửa cái gì? Đây là tổ ấm hạnh phúc đó!”
Cố Di Gia rũ mắt, khổ sở nói: “Nhưng con không thích anh ta, hơn nữa chủ nhiệm Khương chỉ là nhìn trúng gương mặt này của con… Nếu mà con gả qua thì có cái gì tốt chứ? Thím hai, chẳng lẽ mọi người vì muốn nhận được lợi ích từ chủ nhiệm Khương mà ép con gả đi sao? Con, con...”
Nói xong, hai mắt của cô nhắm lại, yếu ớt ngã ra sau.
Một bác gái ngồi ở bên cạnh nhanh chóng duỗi tay đỡ cô, vuốt ngực cho cô, lo cô sẽ thật sự tức đến ngất xỉu.
Những người khác sợ cô sẽ thật sự xảy ra chuyện, liên tục mắng mỏ thím hai Cố.
Cho dù da mặt của thím hai Cố có dày thì khi bị một nhóm trưởng bối chỉ vào mũi mắng, còn có người trực tiếp đi tìm đại đội trưởng tới, rốt cuộc cũng có chút ngồi không yên.
Bà ta không rõ, đây rõ ràng là chuyện tốt mà, tại sao Cố Di Gia không đồng ý?
Thấy dáng vẻ của cô như sắp ngất đi vì bị chọc giận, giống như mình đã làm chuyện tàn nhẫn không có tình người gì đó với cô...
Trong lúc nhất thời, thím hai Cố suýt chút nữa đã nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro