Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp
Anh Ở Đâu, Em S...
Nhất Hạ Nam Bắc
2024-08-26 11:51:47
"Con bé ngốc này, anh trai em bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể nhịn đói sao? Mau uống thuốc rồi đi ngủ đi, sáng mai, sáng mai chúng ta sẽ lập tức rời đi, vĩnh viễn không quay lại căn nhà này nữa!" Anh yêu chiều xoa đầu em gái mình, khoé miệng nhếch lên ý cười: "Anh cũng không tin, sau khi rời khỏi chỗ chết tiệt này chúng ta không thể sống được, hai chúng ta đều có tay có chân, thay vì chịu sự tức giận của người phụ nữ kia, chẳng bằng cách xa mà sống thoải mái."
Lừa mình dối người, An Tri Hạ nhìn vào ánh mắt không kiên định của anh mà phỉ báng, nhưng lại dùng sức gật đầu ủng hộ nói: "Anh ở đâu, em sẽ ở đó!"
Dưới cái nhìn chăm chú của anh trai, cô cầm hai viên thuốc, ném vào siêu thị, uống ừng ực cạn nửa ly nước, thở ra một hơi thật dài, cười nói: "Anh trai, em thấy khoẻ hơn rồi!"
Nhập gia tùy tục, có quá nhiều lời thoại kinh điển trong kịch bản xuyên không, ngoại trừ việc nhận ra hiện thực và trở thành An Tri Hạ năm 1972. Trong thời đại không có thư giới thiệu thì không làm được gì này, cô không còn cách nào khác, ít nhất cũng có một người anh trai ruột mà dựa vào.
"Con bé này, em dỗ anh quen rồi, còn tưởng anh chưa từng uống thuốc à, vừa mới uống mà đã có tác dụng rồi sao?" An Tri Thu nhẹ nhàng búng trán cô một cái, kéo chăn cho cô rồi nằm lên "chiếc giường" làm bằng hai chiếc ghế đẩu rộng ghép lại, sau đó choàng cái áo khoác cũ nát lên người mà ngủ, một người đàn ông cao mét tám phải co quắp cuộn mình nằm đó khiến cô thấy đau lòng.
"Bà ta thật xấu xa! Em nghe thấy hết rồi." Buổi chiều cô đã ngủ rất nhiều, lúc này nhìn anh trai động đậy trong bóng tối, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: "Bà ta vì tiền mà không ngần ngại để chúng ta tới một nơi gian khổ. Còn nói cái gì mà để anh tiếp nhận công việc của bà ta, nếu bây giờ bà ta mà chịu nhường ngay thì anh cũng không cần xuống nông thôn."
"Anh không cần xuống nông thôn, vậy còn em?" An Tri Thu cười trả lời: "Anh cũng không thể bỏ em chịu khổ một mình được."
"Nhưng đó là của mẹ…"
"Tri Hạ." Anh nhàn nhạt nói, cắt ngang sự tức giận của em gái: "Từ giờ trở đi, chúng ta không liên quan gì đến bọn họ nữa, công việc của mẹ thì coi như chúng ta trả ơn sinh thành cho ông ta. Chúng ta xuống nông thôn, cũng sẽ chuyển hộ khẩu theo, sẽ không bị bọn họ gò bó nữa, tuy cuộc sống có thể nghèo khó hơn bây giờ, nhưng chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, chắc chắn mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!"
An Tri Hạ chớp chớp mắt, khô khan nói: "Nhưng em tức giận."
Anh Tri Thu điều chỉnh một tư thế thoải mái, cực kỳ nhỏ giọng nói: "Anh cũng vậy, ngày mai đến nhà ga, em giúp anh giữ chân hai người bọn họ."
Không hỏi thêm câu nào, cô gật đầu đáp, nói thêm vài câu rồi thiếp đi lúc nào không hay trong cơn ngứa ngáy, đau buốt vì nứt da.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa rất mạnh.
"Mau ăn cơm nhanh đi, xe lửa không chờ người đâu." Giọng nói thô tục kéo hai người ra khỏi giấc ngủ.
An Tri Thu mở mắt nhìn xung quanh, trong phòng tối đen như mực, căn bản không biết là mấy giờ, anh mở miệng nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
An Tri Hạ cũng ngồi dậy, nhìn thấy anh trai đi ra ngoài, cô lục lọi lấy khăn ấm lau qua người, thay quần lót sạch sẽ, tìm trong siêu thị một chiếc áo khoác mùa thu hai mặt nhung thời trang, mặc thêm một chiếc áo nhung mỏng giữ nhiệt nữa, sau đó mới mặc cái áo lót bông và chiếc áo khoác cũ chắp vá nhiều chỗ của nguyên chủ ra bên ngoài.
Cô cũng gội qua đầu, sấy khô rồi tết hai bên thả xuống trước ngực, sau khi súc miệng và lau mặt một cách đơn giản, cô cẩn thận cẩn thận bôi thuốc mỡ trị nứt da và các sản phẩm chăm sóc da không mùi thích hợp cho phụ nữ mang thai lên mặt, tay, cổ và tai.
Lúc này cả người mới lộ ra vẻ thanh tỉnh thoải mái, dựa vào trí nhớ của mình, cô lưu loát thu gọn sách giáo khoa của nguyên chủ vào trong túi, tiếp đó dọn thêm hai chiếc áo khoác và quần tây, sau đó mới xách đồ đạc đi ra ngoài.
Lừa mình dối người, An Tri Hạ nhìn vào ánh mắt không kiên định của anh mà phỉ báng, nhưng lại dùng sức gật đầu ủng hộ nói: "Anh ở đâu, em sẽ ở đó!"
Dưới cái nhìn chăm chú của anh trai, cô cầm hai viên thuốc, ném vào siêu thị, uống ừng ực cạn nửa ly nước, thở ra một hơi thật dài, cười nói: "Anh trai, em thấy khoẻ hơn rồi!"
Nhập gia tùy tục, có quá nhiều lời thoại kinh điển trong kịch bản xuyên không, ngoại trừ việc nhận ra hiện thực và trở thành An Tri Hạ năm 1972. Trong thời đại không có thư giới thiệu thì không làm được gì này, cô không còn cách nào khác, ít nhất cũng có một người anh trai ruột mà dựa vào.
"Con bé này, em dỗ anh quen rồi, còn tưởng anh chưa từng uống thuốc à, vừa mới uống mà đã có tác dụng rồi sao?" An Tri Thu nhẹ nhàng búng trán cô một cái, kéo chăn cho cô rồi nằm lên "chiếc giường" làm bằng hai chiếc ghế đẩu rộng ghép lại, sau đó choàng cái áo khoác cũ nát lên người mà ngủ, một người đàn ông cao mét tám phải co quắp cuộn mình nằm đó khiến cô thấy đau lòng.
"Bà ta thật xấu xa! Em nghe thấy hết rồi." Buổi chiều cô đã ngủ rất nhiều, lúc này nhìn anh trai động đậy trong bóng tối, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: "Bà ta vì tiền mà không ngần ngại để chúng ta tới một nơi gian khổ. Còn nói cái gì mà để anh tiếp nhận công việc của bà ta, nếu bây giờ bà ta mà chịu nhường ngay thì anh cũng không cần xuống nông thôn."
"Anh không cần xuống nông thôn, vậy còn em?" An Tri Thu cười trả lời: "Anh cũng không thể bỏ em chịu khổ một mình được."
"Nhưng đó là của mẹ…"
"Tri Hạ." Anh nhàn nhạt nói, cắt ngang sự tức giận của em gái: "Từ giờ trở đi, chúng ta không liên quan gì đến bọn họ nữa, công việc của mẹ thì coi như chúng ta trả ơn sinh thành cho ông ta. Chúng ta xuống nông thôn, cũng sẽ chuyển hộ khẩu theo, sẽ không bị bọn họ gò bó nữa, tuy cuộc sống có thể nghèo khó hơn bây giờ, nhưng chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, chắc chắn mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!"
An Tri Hạ chớp chớp mắt, khô khan nói: "Nhưng em tức giận."
Anh Tri Thu điều chỉnh một tư thế thoải mái, cực kỳ nhỏ giọng nói: "Anh cũng vậy, ngày mai đến nhà ga, em giúp anh giữ chân hai người bọn họ."
Không hỏi thêm câu nào, cô gật đầu đáp, nói thêm vài câu rồi thiếp đi lúc nào không hay trong cơn ngứa ngáy, đau buốt vì nứt da.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa rất mạnh.
"Mau ăn cơm nhanh đi, xe lửa không chờ người đâu." Giọng nói thô tục kéo hai người ra khỏi giấc ngủ.
An Tri Thu mở mắt nhìn xung quanh, trong phòng tối đen như mực, căn bản không biết là mấy giờ, anh mở miệng nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
An Tri Hạ cũng ngồi dậy, nhìn thấy anh trai đi ra ngoài, cô lục lọi lấy khăn ấm lau qua người, thay quần lót sạch sẽ, tìm trong siêu thị một chiếc áo khoác mùa thu hai mặt nhung thời trang, mặc thêm một chiếc áo nhung mỏng giữ nhiệt nữa, sau đó mới mặc cái áo lót bông và chiếc áo khoác cũ chắp vá nhiều chỗ của nguyên chủ ra bên ngoài.
Cô cũng gội qua đầu, sấy khô rồi tết hai bên thả xuống trước ngực, sau khi súc miệng và lau mặt một cách đơn giản, cô cẩn thận cẩn thận bôi thuốc mỡ trị nứt da và các sản phẩm chăm sóc da không mùi thích hợp cho phụ nữ mang thai lên mặt, tay, cổ và tai.
Lúc này cả người mới lộ ra vẻ thanh tỉnh thoải mái, dựa vào trí nhớ của mình, cô lưu loát thu gọn sách giáo khoa của nguyên chủ vào trong túi, tiếp đó dọn thêm hai chiếc áo khoác và quần tây, sau đó mới xách đồ đạc đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro