Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp
Mày Dám Đe Doạ...
Nhất Hạ Nam Bắc
2024-08-26 11:51:47
"Hôn sự của Tri Hạ không đến lượt bà nhúng tay vào." An Tri Thu đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt nắm đấm cắn răng thấp giọng răn đe: "Nếu bà dám có ý đồ xấu với con bé, tôi sẽ không tha cho mấy đứa con gái kia của bà!"
"Mày, mày dám." Khang Hiểu Hoa sợ hãi, sau đó lui về phía trước phòng mình, chưa từ bỏ ý định giữ thể diện nhỏ giọng nói: "Mày dám đe doạ mẹ mày à? Tao nói cho mày biết, bà đây căn bản không đi vay tiền để chuẩn bị cho chúng mày, mà là lấy tiền của người khác, để chúng mày thay người ta đến chỗ khỉ ho cò gáy đấy. Hừ, một thằng nhóc chưa mọc hết lông mà dám lớn tiếng bố láo với bà mày, mày giỏi lắm."
Nói xong, bà ta lập tức vào phòng, nhìn qua khe cửa nở nụ cười khá đắc ý: "Thật ra người phải xuống nông thôn là Quốc Cường với Lệ Quyên, chậc chậc, đáng tiếc là năm sau bọn nó sẽ vào xưởng làm việc chính thức, đành phải để chúng mày thay con gái tao về nông thôn chịu tội thôi! À, đúng rồi, trên danh sách viết tên An Tri Thu và An Tri Hạ, xe lửa cũng xuất phát vào buổi sáng ngày mai, bây giờ mày cũng không thể làm gì khác ngoài việc tức giận đâu, dù sao cha ruột mày cũng đồng ý rồi."
An Tri Thu nhắm mắt lại, yết hầu nhấp nhô trên dưới, cầm năm hào bạc trong tay, không dám chậm trễ sải bước đi ra ngoài mua thuốc.
Trong căn phòng nhỏ hẹp tối om, kê vài tấm ván gỗ trên mấy cục gạch tạo thành một chiếc giường, cô gái tóc rối bời, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt hạnh trong veo nhìn vạn vật kỳ lạ xung quanh, ký ức lập tức tràn vào trong não.
Đây là cuộc sống mờ nhạt kéo dài mười tám năm của cô gái tên An Tri Hạ, mẹ cô qua đời tám năm trước do tai nạn lao động, hai năm sau cha cô kết hôn với Khang Tiểu Hoa, một góa phụ có hai con. Khang Tiểu Hoa nhận lấy công việc của mẹ nguyên chủ, trước mặt lãnh đạo đơn vị thề rằng sẽ cung cấp cho hai đứa trẻ đến khi tốt nghiệp cấp ba, nếu không thì hai anh em đã sớm bỏ học từ lâu rồi.
Cô thở dài thầm nghĩ, mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một phú nhị đại giàu nhờ cổ phiếu, chơi cổ phiếu giống như vào ngành giải trí, cũng phải dựa vào sự thông minh, kiên trì mà có được, cũng bị cha ruột bỏ rơi mẹ kế ghét bỏ, nhưng mới tới siêu thị bạn thân mở tham quan một chuyến, không ngờ lại bị trượt chân bước hụt mười lăm xăng ti mét, xuyên không tới năm 1972.
Bởi vì sốt cao nên toàn thân rã rời, đầu óc choáng váng, nếu là ở thời hiện đại, chỉ cần uống một ít Ibuprofen, uống một ít thuốc cảm, ngủ trùm kín mồ hôi là ngày hôm sau chắc chắn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Nhưng đến nơi này, nghe động tĩnh bên ngoài, xem ra đến quyền được ốm cô cũng không có.
Chỉ sợ nguyên chủ sẽ bị thiêu chết thôi?
Đang miên man suy nghĩ, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm hai hộp thuốc, cô kinh ngạc chống nửa người ngồi dậy, cầm đồ vật giơ lên trước mắt, kiểm tra mấy lần dưới ánh sáng lờ mờ, quả nhiên là nhãn hiệu mà cô thường sử dụng.
Bên trên ghi rõ là được sản xuất vào ngày 20 tháng 12 năm 2019. Cô chưa kịp thắc mắc thì hình ảnh hoàn chỉnh về siêu thị của bạn thân đã hiện ra trong đầu, chỉ cần quan sát đồ một chút là có thể nhanh chóng tìm thấy mọi thứ mình muốn.
Không gian tùy thân? Còn là một siêu thị cỡ lớn có thể đáp ứng được nhu cầu cơ bản của con người!
Nếu có thể trọng sinh vào năm 1972 thì còn cái gì mà không thể nữa?
Trong lúc cảm xúc thăng trầm, cơ thể cô càng lúc càng khó chịu, cô nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng dùng ý niệm lấy một cốc nước ấm từ bình nước, uống thuốc xong, cô không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
“Tri Hạ, dậy ăn bát cháo, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Chẳng biết An Tri Thu đã quay về lúc nào, một tay cầm bình men lốm đốm, tay kia cầm hai viên thuốc màu lam.
Tóc An Tri Hạ ướt đẫm mồ hôi, cả người cảm giác nhẹ đi trông thấy, nhìn anh trai đang vô cùng lo lắng trước mặt, cô ngoan ngoãn ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của anh trai, bưng bát húp một ngụm cháo nóng hổi.
"Anh ơi." Cô khó khăn mở miệng kêu lên: "Anh lấy cháo kê ở đâu vậy? Anh ăn cơm tối chưa?"
"Mày, mày dám." Khang Hiểu Hoa sợ hãi, sau đó lui về phía trước phòng mình, chưa từ bỏ ý định giữ thể diện nhỏ giọng nói: "Mày dám đe doạ mẹ mày à? Tao nói cho mày biết, bà đây căn bản không đi vay tiền để chuẩn bị cho chúng mày, mà là lấy tiền của người khác, để chúng mày thay người ta đến chỗ khỉ ho cò gáy đấy. Hừ, một thằng nhóc chưa mọc hết lông mà dám lớn tiếng bố láo với bà mày, mày giỏi lắm."
Nói xong, bà ta lập tức vào phòng, nhìn qua khe cửa nở nụ cười khá đắc ý: "Thật ra người phải xuống nông thôn là Quốc Cường với Lệ Quyên, chậc chậc, đáng tiếc là năm sau bọn nó sẽ vào xưởng làm việc chính thức, đành phải để chúng mày thay con gái tao về nông thôn chịu tội thôi! À, đúng rồi, trên danh sách viết tên An Tri Thu và An Tri Hạ, xe lửa cũng xuất phát vào buổi sáng ngày mai, bây giờ mày cũng không thể làm gì khác ngoài việc tức giận đâu, dù sao cha ruột mày cũng đồng ý rồi."
An Tri Thu nhắm mắt lại, yết hầu nhấp nhô trên dưới, cầm năm hào bạc trong tay, không dám chậm trễ sải bước đi ra ngoài mua thuốc.
Trong căn phòng nhỏ hẹp tối om, kê vài tấm ván gỗ trên mấy cục gạch tạo thành một chiếc giường, cô gái tóc rối bời, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt hạnh trong veo nhìn vạn vật kỳ lạ xung quanh, ký ức lập tức tràn vào trong não.
Đây là cuộc sống mờ nhạt kéo dài mười tám năm của cô gái tên An Tri Hạ, mẹ cô qua đời tám năm trước do tai nạn lao động, hai năm sau cha cô kết hôn với Khang Tiểu Hoa, một góa phụ có hai con. Khang Tiểu Hoa nhận lấy công việc của mẹ nguyên chủ, trước mặt lãnh đạo đơn vị thề rằng sẽ cung cấp cho hai đứa trẻ đến khi tốt nghiệp cấp ba, nếu không thì hai anh em đã sớm bỏ học từ lâu rồi.
Cô thở dài thầm nghĩ, mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một phú nhị đại giàu nhờ cổ phiếu, chơi cổ phiếu giống như vào ngành giải trí, cũng phải dựa vào sự thông minh, kiên trì mà có được, cũng bị cha ruột bỏ rơi mẹ kế ghét bỏ, nhưng mới tới siêu thị bạn thân mở tham quan một chuyến, không ngờ lại bị trượt chân bước hụt mười lăm xăng ti mét, xuyên không tới năm 1972.
Bởi vì sốt cao nên toàn thân rã rời, đầu óc choáng váng, nếu là ở thời hiện đại, chỉ cần uống một ít Ibuprofen, uống một ít thuốc cảm, ngủ trùm kín mồ hôi là ngày hôm sau chắc chắn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Nhưng đến nơi này, nghe động tĩnh bên ngoài, xem ra đến quyền được ốm cô cũng không có.
Chỉ sợ nguyên chủ sẽ bị thiêu chết thôi?
Đang miên man suy nghĩ, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm hai hộp thuốc, cô kinh ngạc chống nửa người ngồi dậy, cầm đồ vật giơ lên trước mắt, kiểm tra mấy lần dưới ánh sáng lờ mờ, quả nhiên là nhãn hiệu mà cô thường sử dụng.
Bên trên ghi rõ là được sản xuất vào ngày 20 tháng 12 năm 2019. Cô chưa kịp thắc mắc thì hình ảnh hoàn chỉnh về siêu thị của bạn thân đã hiện ra trong đầu, chỉ cần quan sát đồ một chút là có thể nhanh chóng tìm thấy mọi thứ mình muốn.
Không gian tùy thân? Còn là một siêu thị cỡ lớn có thể đáp ứng được nhu cầu cơ bản của con người!
Nếu có thể trọng sinh vào năm 1972 thì còn cái gì mà không thể nữa?
Trong lúc cảm xúc thăng trầm, cơ thể cô càng lúc càng khó chịu, cô nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng dùng ý niệm lấy một cốc nước ấm từ bình nước, uống thuốc xong, cô không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
“Tri Hạ, dậy ăn bát cháo, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Chẳng biết An Tri Thu đã quay về lúc nào, một tay cầm bình men lốm đốm, tay kia cầm hai viên thuốc màu lam.
Tóc An Tri Hạ ướt đẫm mồ hôi, cả người cảm giác nhẹ đi trông thấy, nhìn anh trai đang vô cùng lo lắng trước mặt, cô ngoan ngoãn ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của anh trai, bưng bát húp một ngụm cháo nóng hổi.
"Anh ơi." Cô khó khăn mở miệng kêu lên: "Anh lấy cháo kê ở đâu vậy? Anh ăn cơm tối chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro