Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Đạo Làm Mẹ Kế
Chương 49
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-17 18:01:01
Hôm nay Khương Đường khiến cô ta mất mặt như vậy, cô ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Khương Đường vươn cổ nhìn ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng của Phó Hoành Vân, cô không nhịn được cau mày: “Đội trưởng, cháu không lừa bác, máy kéo cháu thật sự biết lái.”
Trần Hồng Quân vừa nãy đi vội quá, vừa đến nơi lại tưởng mình nhìn thấy cảnh tượng không nên xem, bị kích thích không nhẹ. Nhưng tổ chức giao thanh niên trí thức cho ông, ông phải có trách nhiệm với những đứa trẻ thành phố này. Đang nghĩ xem phải làm sao để dẫn dắt hai cô gái trở về đường chính, tránh sau này dạy hư con gái trong thôn.
Lại đột nhiên biết được hai người đang xoa bóp cho nhau một cách đứng đắn, là ông đã nghĩ sai rồi.
Trần Hồng Quân: …
Đầu đau nhức, huyết áp tăng cao.
Trần Hồng Quân xoa xoa trán, trừng mắt nhìn cô, nói: “Có lừa hay không, để tay nghề chứng minh, chờ thằng nhóc Phó đến nơi, cháu lái máy kéo chạy hai vòng, nếu được thì cháu làm.”
Khương Đường đã được đồng ý, cười híp mắt đáp: “Đội trưởng yên tâm, cháu nhất định không có vấn đề gì ạ.”
Phó Hoành Vân đứng bên ngoài đã nhìn thấy từ lâu.
Hôm nay cô nhóc thanh niên trí thức mặc một bộ quần áo lao động màu xanh thẫm, mái tóc dài vàng nhẹ được buộc thành bím tóc rủ xuống sau gáy, làn da cô rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời như thể phát sáng, có lẽ là tối qua không ngủ ngon, quầng thâm mắt rất rõ.
Đôi mắt phượng không hề hiền dịu có vẻ buồn bã, trông có chút mệt mỏi.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn sáng ngời đến lạ thường, khiến cho trái tim Phó Hoành Vân như bị thiêu đốt.
“Có làm được hay không, không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi. Hôm nay cũng để tôi mở mang tầm mắt một chút, xem những người đọc nhiều sách có phải tay nghề cũng giỏi như vậy không.” Phó Hoành Vân dựa người vào cửa, thản nhiên nói.
Ồ, thì ra là vẫn còn nhớ chuyện cô bảo anh đọc sách à.
Khương Đường hơi nheo mắt, lộ ra nụ cười tự tin, kiêu ngạo.
“Đồng chí Phó, có ai từng nói với anh là trông anh khá đẹp trai chưa nhỉ.” Cô nói rất chân thành, nghiêm túc giống như nhân viên dán màn hình điện thoại dưới gầm cầu.
Trái tim Phó Hoành Vân lỡ một nhịp, sau đó đập như mưa rơi.
Ánh mắt anh hơi né tránh, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Đường. Đang nghĩ xem phải trả lời như thế nào thì mới coi là lịch sự, vừa có thể thể hiện mình không bị lời nói ngọt ngào làm cho lung lay, lại vừa không làm mất lòng cô nhóc thanh niên trí thức này.
Liền nghe thấy Khương Đường tiếp tục nói: “Chỉ là miệng và mắt, ừm, hơi sai sai, không được hài hòa với khuôn mặt cho lắm.”
Phó Hoành Vân: “…”
Khương Đường mỉm cười, lướt qua người anh đi về phía bãi đậu máy kéo.
Phó Hoành Vân nhìn theo bóng lưng rời đi, lén lút ấn ấn vào vùng ngực đang đập loạn xạ.
Xong rồi, cô nhóc thanh niên trí thức này miệng lưỡi độc quá, nhìn xem, đã khiến anh loạn nhịp tim rồi kìa.
*
Tuy ngoài mặt tỏ ra tự tin, nhưng thực tế Khương Đường vẫn có chút lo lắng.
Bây giờ là thời kỳ kinh tế kế hoạch hóa, trong nước đang tập trung phát triển công nghiệp nặng, máy kéo ở khắp mọi nơi không giống như mấy chục năm sau đa dạng muôn hình vạn trạng, mà hầu như đều là cùng một mẫu mã - Đông Phương Hồng.
Loại máy kéo này có hai công dụng, nông nghiệp và vận tải.
Tháo thùng xe xuống, thay các loại dụng cụ nông nghiệp khác vào, cày bừa, xới đất, gieo hạt, san phẳng, đào rãnh đều làm được, lắp thêm máy bơm nước vào, lại biến thành một chiếc máy bơm nước di động.
Khương Đường vươn cổ nhìn ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng của Phó Hoành Vân, cô không nhịn được cau mày: “Đội trưởng, cháu không lừa bác, máy kéo cháu thật sự biết lái.”
Trần Hồng Quân vừa nãy đi vội quá, vừa đến nơi lại tưởng mình nhìn thấy cảnh tượng không nên xem, bị kích thích không nhẹ. Nhưng tổ chức giao thanh niên trí thức cho ông, ông phải có trách nhiệm với những đứa trẻ thành phố này. Đang nghĩ xem phải làm sao để dẫn dắt hai cô gái trở về đường chính, tránh sau này dạy hư con gái trong thôn.
Lại đột nhiên biết được hai người đang xoa bóp cho nhau một cách đứng đắn, là ông đã nghĩ sai rồi.
Trần Hồng Quân: …
Đầu đau nhức, huyết áp tăng cao.
Trần Hồng Quân xoa xoa trán, trừng mắt nhìn cô, nói: “Có lừa hay không, để tay nghề chứng minh, chờ thằng nhóc Phó đến nơi, cháu lái máy kéo chạy hai vòng, nếu được thì cháu làm.”
Khương Đường đã được đồng ý, cười híp mắt đáp: “Đội trưởng yên tâm, cháu nhất định không có vấn đề gì ạ.”
Phó Hoành Vân đứng bên ngoài đã nhìn thấy từ lâu.
Hôm nay cô nhóc thanh niên trí thức mặc một bộ quần áo lao động màu xanh thẫm, mái tóc dài vàng nhẹ được buộc thành bím tóc rủ xuống sau gáy, làn da cô rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời như thể phát sáng, có lẽ là tối qua không ngủ ngon, quầng thâm mắt rất rõ.
Đôi mắt phượng không hề hiền dịu có vẻ buồn bã, trông có chút mệt mỏi.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn sáng ngời đến lạ thường, khiến cho trái tim Phó Hoành Vân như bị thiêu đốt.
“Có làm được hay không, không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi. Hôm nay cũng để tôi mở mang tầm mắt một chút, xem những người đọc nhiều sách có phải tay nghề cũng giỏi như vậy không.” Phó Hoành Vân dựa người vào cửa, thản nhiên nói.
Ồ, thì ra là vẫn còn nhớ chuyện cô bảo anh đọc sách à.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Đường hơi nheo mắt, lộ ra nụ cười tự tin, kiêu ngạo.
“Đồng chí Phó, có ai từng nói với anh là trông anh khá đẹp trai chưa nhỉ.” Cô nói rất chân thành, nghiêm túc giống như nhân viên dán màn hình điện thoại dưới gầm cầu.
Trái tim Phó Hoành Vân lỡ một nhịp, sau đó đập như mưa rơi.
Ánh mắt anh hơi né tránh, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Đường. Đang nghĩ xem phải trả lời như thế nào thì mới coi là lịch sự, vừa có thể thể hiện mình không bị lời nói ngọt ngào làm cho lung lay, lại vừa không làm mất lòng cô nhóc thanh niên trí thức này.
Liền nghe thấy Khương Đường tiếp tục nói: “Chỉ là miệng và mắt, ừm, hơi sai sai, không được hài hòa với khuôn mặt cho lắm.”
Phó Hoành Vân: “…”
Khương Đường mỉm cười, lướt qua người anh đi về phía bãi đậu máy kéo.
Phó Hoành Vân nhìn theo bóng lưng rời đi, lén lút ấn ấn vào vùng ngực đang đập loạn xạ.
Xong rồi, cô nhóc thanh niên trí thức này miệng lưỡi độc quá, nhìn xem, đã khiến anh loạn nhịp tim rồi kìa.
*
Tuy ngoài mặt tỏ ra tự tin, nhưng thực tế Khương Đường vẫn có chút lo lắng.
Bây giờ là thời kỳ kinh tế kế hoạch hóa, trong nước đang tập trung phát triển công nghiệp nặng, máy kéo ở khắp mọi nơi không giống như mấy chục năm sau đa dạng muôn hình vạn trạng, mà hầu như đều là cùng một mẫu mã - Đông Phương Hồng.
Loại máy kéo này có hai công dụng, nông nghiệp và vận tải.
Tháo thùng xe xuống, thay các loại dụng cụ nông nghiệp khác vào, cày bừa, xới đất, gieo hạt, san phẳng, đào rãnh đều làm được, lắp thêm máy bơm nước vào, lại biến thành một chiếc máy bơm nước di động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro