Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Đạo Làm Mẹ Kế
Chương 50
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-17 18:01:01
Lên đường thì chở đá, vận chuyển lương thực, nộp thuế nông sản, trước mặt xe cút kít thì oai phong hết chỗ nói. Trong thôn nếu có ai lập gia đình mà muốn linh đình một chút, còn có thể thương lượng với đội sản xuất mượn máy kéo để đi đón dâu. Trang trí hoa đỏ trên thành xe, khua chiêng gõ trống đón cô dâu lên xe, cô dâu mặc áo đỏ ngồi chính giữa, một đường chiêng trống một đường ca hát, cảnh tượng đó náo nhiệt hết chỗ nói.
Đội trưởng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mấy thanh niên trí thức đứng bên cạnh ông, vừa nghi ngờ vừa căng thẳng nhìn Khương Đường leo lên xe.
"Cái này... Cô ấy có thể lái được không?". Trong lòng đội trưởng lo lắng đập thình thịch, chỉ sợ cô gái thanh niên trí thức này lỡ tay làm hỏng máy kéo, khuôn mặt đầy nếp nhăn càng căng thẳng, thầm thì với Phó Hoành Vân đang đứng bên cạnh.
Phó Hoành Vân lúc nào cũng dán mắt vào Khương Đường, buột miệng an ủi: "Mảnh đất rộng lớn như vậy, đủ cho cô ấy tung hoành rồi, yên tâm đi."
Đội trưởng nghe anh nói thì trợn mắt, đây là lúc để "tung hoành" sao?
Nếu vậy, ai trong thôn cũng đến đây "tung hoành" một lần, thì máy kéo đã sớm bị chơi hỏng rồi.
Bên kia Khương Đường đã ngồi lên xe.
Hơ!
Còn khó hơn cô tưởng tượng.
Cái cần gạt này khó quay quá, Khương Đường đã đánh giá quá cao cơ thể này, lúc này có chút lực bất tòng tâm.
Nhà họ Khương không hề bỏ bớt khẩu phần ăn uống của nguyên chủ, nhưng gia đình đông người như vậy, nguyên chủ lại là người hiểu chuyện sớm, mỗi bữa chỉ ăn no nửa bụng, thường ngày còn phải làm nhiều việc. Lâu dần, cơ thể cũng hơi suy nhược.
Tay Khương Đường run rẩy, nhưng không thể bỏ cuộc giữa chừng, chỉ có thể nghiến răng kiên trì.
Cố gắng lần này nữa, sau này có thể lái máy kéo, nếu không thì phải chờ công việc được sắp xếp từ bao giờ, hoặc là xuống ruộng làm việc như những thanh niên trí thức cũ.
Khương Đường chọn cái trước.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể thất bại.
Khương Đường dùng hết sức, cuối cùng cũng quay được cần gạt, nghe thấy tiếng máy kéo phát ra tiếng ồn à quen thuộc, khóe miệng cô nhếch lên, suýt chút nữa thì khóc vì vui mừng.
Trời ơi, cô thật là vất vả.
Tiếng "ầm ầm" giống như quái vật nhỏ đang gầm gừ - máy kéo đã chuyển động.
"Thật sự lái được kìa!". Khóe miệng Trần Hồng Quân giật giật, cũng cười tươi.
Quay đầu nói với Phó Hoành Vân: "Nhìn cô nhóc này mảnh mai thế kia, không ngờ lại có thể làm được chuyện lớn như này."
Thời buổi này người biết lái máy kéo không nhiều, nữ lái xe thì càng hiếm có.
Phó Hoành Vân cười nhạt, chậm rãi nói: "Là người có kinh nghiệm, biết cách nén nhiên liệu diesel và không khí trong xi lanh, đạt đến điểm cháy của nhiên liệu diesel trong xi lanh rồi mới khởi động động cơ." Chỉ là không biết cô nhóc này học được ở đâu.
Ánh mắt Phó Hoành Vân thay đổi, nhìn Khương Đường với vẻ dò xét.
Nhưng rất nhanh, lại trở về vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Khương Đường thoăn thoắt leo lên máy kéo, liếc nhìn Phó Hoành Vân một cái: "Đội trưởng, lên xe đi, tôi chở bác đi hai vòng."
Lái ô tô chở người ta đi hóng gió thì cô từng làm rồi, nhưng lái máy kéo chở người ta đi hóng gió thì đây là lần đầu tiên.
Nghĩ lại cũng thấy thú vị.
Khương Đường dùng ngón cái ấn vào lòng bàn tay, siết chặt lại. Lái máy kéo và lái các phương tiện giao thông khác vẫn có sự khác biệt, chỉ riêng việc quay cái cần gạt kia đã khiến hai tay cô mỏi nhừ, lúc này xe vừa khởi động, hai tay bị rung lắc mạnh đến nỗi cảm giác không còn là tay của mình nữa.
Đội trưởng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mấy thanh niên trí thức đứng bên cạnh ông, vừa nghi ngờ vừa căng thẳng nhìn Khương Đường leo lên xe.
"Cái này... Cô ấy có thể lái được không?". Trong lòng đội trưởng lo lắng đập thình thịch, chỉ sợ cô gái thanh niên trí thức này lỡ tay làm hỏng máy kéo, khuôn mặt đầy nếp nhăn càng căng thẳng, thầm thì với Phó Hoành Vân đang đứng bên cạnh.
Phó Hoành Vân lúc nào cũng dán mắt vào Khương Đường, buột miệng an ủi: "Mảnh đất rộng lớn như vậy, đủ cho cô ấy tung hoành rồi, yên tâm đi."
Đội trưởng nghe anh nói thì trợn mắt, đây là lúc để "tung hoành" sao?
Nếu vậy, ai trong thôn cũng đến đây "tung hoành" một lần, thì máy kéo đã sớm bị chơi hỏng rồi.
Bên kia Khương Đường đã ngồi lên xe.
Hơ!
Còn khó hơn cô tưởng tượng.
Cái cần gạt này khó quay quá, Khương Đường đã đánh giá quá cao cơ thể này, lúc này có chút lực bất tòng tâm.
Nhà họ Khương không hề bỏ bớt khẩu phần ăn uống của nguyên chủ, nhưng gia đình đông người như vậy, nguyên chủ lại là người hiểu chuyện sớm, mỗi bữa chỉ ăn no nửa bụng, thường ngày còn phải làm nhiều việc. Lâu dần, cơ thể cũng hơi suy nhược.
Tay Khương Đường run rẩy, nhưng không thể bỏ cuộc giữa chừng, chỉ có thể nghiến răng kiên trì.
Cố gắng lần này nữa, sau này có thể lái máy kéo, nếu không thì phải chờ công việc được sắp xếp từ bao giờ, hoặc là xuống ruộng làm việc như những thanh niên trí thức cũ.
Khương Đường chọn cái trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, cô tuyệt đối không thể thất bại.
Khương Đường dùng hết sức, cuối cùng cũng quay được cần gạt, nghe thấy tiếng máy kéo phát ra tiếng ồn à quen thuộc, khóe miệng cô nhếch lên, suýt chút nữa thì khóc vì vui mừng.
Trời ơi, cô thật là vất vả.
Tiếng "ầm ầm" giống như quái vật nhỏ đang gầm gừ - máy kéo đã chuyển động.
"Thật sự lái được kìa!". Khóe miệng Trần Hồng Quân giật giật, cũng cười tươi.
Quay đầu nói với Phó Hoành Vân: "Nhìn cô nhóc này mảnh mai thế kia, không ngờ lại có thể làm được chuyện lớn như này."
Thời buổi này người biết lái máy kéo không nhiều, nữ lái xe thì càng hiếm có.
Phó Hoành Vân cười nhạt, chậm rãi nói: "Là người có kinh nghiệm, biết cách nén nhiên liệu diesel và không khí trong xi lanh, đạt đến điểm cháy của nhiên liệu diesel trong xi lanh rồi mới khởi động động cơ." Chỉ là không biết cô nhóc này học được ở đâu.
Ánh mắt Phó Hoành Vân thay đổi, nhìn Khương Đường với vẻ dò xét.
Nhưng rất nhanh, lại trở về vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Khương Đường thoăn thoắt leo lên máy kéo, liếc nhìn Phó Hoành Vân một cái: "Đội trưởng, lên xe đi, tôi chở bác đi hai vòng."
Lái ô tô chở người ta đi hóng gió thì cô từng làm rồi, nhưng lái máy kéo chở người ta đi hóng gió thì đây là lần đầu tiên.
Nghĩ lại cũng thấy thú vị.
Khương Đường dùng ngón cái ấn vào lòng bàn tay, siết chặt lại. Lái máy kéo và lái các phương tiện giao thông khác vẫn có sự khác biệt, chỉ riêng việc quay cái cần gạt kia đã khiến hai tay cô mỏi nhừ, lúc này xe vừa khởi động, hai tay bị rung lắc mạnh đến nỗi cảm giác không còn là tay của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro