Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 28
2024-11-28 20:29:23
“Cậu biết không, chị họ tôi mấy ngày trước cũng đăng ký đi nông thôn. Hôm nay chị ấy bảo sẽ ở chung một chỗ với tôi. Nhưng Hiểu Yến, cậu cũng rõ mà, chị tôi trước đây trăm phương nghìn kế muốn ở lại thành phố, làm sao có chuyện dễ dàng điền tên đăng ký như vậy? Hơn nữa, tôi với chị ấy vốn chẳng thân thiết gì. Thế mà dạo gần đây, ngày nào chị ấy cũng đến trước mặt tôi nói mấy câu như ‘Xuống nông thôn rồi chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.’ Tôi cảm giác chị ấy đang theo dõi tôi thì đúng hơn!”
Cao Hiểu Yến đương nhiên biết Trần Mỹ Hoa là chị họ của Nam Mặc. Cùng tuổi lại học chung trường, ai chẳng biết ai chứ!
Con người Trần Mỹ Hoa vốn là kiểu "không có lợi thì không dậy sớm". Vậy mà bây giờ tự nguyện đăng ký xuống nông thôn và "tình cờ" được phân cùng nơi với Nam Mặc, chuyện này rõ ràng có vấn đề. Mà Nam Mặc từ trước đến giờ đâu phải kiểu người nghi ngờ linh tinh. Nếu cô cảm thấy mình đang bị theo dõi, thì chắc chắn là đang bị theo dõi thật!
“Cậu chắc chắn muốn đổi địa điểm?” Cao Hiểu Yến hỏi nghiêm túc. “Để mình nói rõ thế này, trước đây mình không dám nói với gia đình vì sợ cậu phút cuối đổi ý, rồi lại trách mình. Nếu cậu thực sự muốn đổi, thì có thể thử đổi với chị họ mình.”
Nói xong, Cao Hiểu Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô thành thật nói tiếp:
“Không giấu gì cậu, chị họ mình bị phân công lên phía Bắc. Nghe nói chỉ riêng ngồi tàu đã mất ba ngày ba đêm. Ở đó mùa đông lạnh thấu xương, gian khổ thế nào cậu chắc cũng đoán được. Mình chỉ sợ cậu đổi xong lại hận mình, rồi cuối cùng đến bạn bè cũng không còn.”
Cao Hiểu Yến thật sự rất coi trọng tình bạn với Nam Mặc. Hai người đã lớn lên cùng nhau, tình cảm này đâu phải dễ gì có được. Nếu vì chuyện xuống nông thôn mà rạn nứt tình bạn, cô sẽ rất tiếc nuối. Cô thẳng thắn nói rõ, vì nếu giờ mà Nam Mặc đổi ý thì chuyện làm bạn cũng khó mà tiếp tục được.
Nam Mặc, ngay từ lần đầu tìm Cao Hiểu Yến, đã quyết tâm sẽ không đến huyện Tùng Nguyên. Ngoài việc nơi đó là quê của Đổng Kiến Quốc, còn một lý do khác nữa: đó là nơi xuất hiện nữ chính trọng sinh của câu chuyện, và cả nam chính - một thanh niên trí thức mới được điều đến. Dù trong tiểu thuyết, cô chỉ là một nhân vật phụ qua đường, nhưng Nam Mặc không muốn dây vào chuyện rắc rối liên quan đến nam nữ chính.
Trời cao mặc sức chim bay, biển rộng cho cá lội, đất nước rộng lớn như thế, Nam Mặc muốn đi khám phá.
“Tôi không hận cậu, không hề hận cậu. Đây là quyết định của chính tôi mà,” Nam Mặc bước lên nắm lấy tay Cao Hiểu Yến, ánh mắt đầy chân thành. “Tôi phải cảm ơn cậu còn không hết. Dù phía Bắc xa hơn và cuộc sống chắc chắn sẽ vất vả hơn so với tỉnh bên cạnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể tránh xa những nguy hiểm ở đó, tôi đã vui không tả được rồi. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sống thật tốt. Khi đến nơi, tôi sẽ viết thư về cho cậu ngay!”
Cao Hiểu Yến nhìn dáng vẻ Nam Mặc từ mất tinh thần, ủ rũ ban đầu mà giờ tràn đầy hứng khởi, cô không biết nên nói gì thêm. Người khác nghe đến chuyện phải đi xa như thế thường lo sợ, vậy mà Nam Mặc lại vui vẻ đến mức này, đúng là hiếm thấy. Cao Hiểu Yến không khuyên thêm, chỉ đóng cửa nhà lại rồi dẫn Nam Mặc đến nhà dì của mình.
Nhà dì của Cao Hiểu Yến cách đó không xa, đi vài phút là tới. Căn nhà nhỏ được dọn dẹp rất gọn gàng. Trong sân, ngoài mấy luống rau giống như bao nhà khác, còn có một vài khóm hoa tường vi trồng dọc theo bờ tường. Hoa đang nở rộ, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng khắp sân.
Trong sân phơi vài món đồ, một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo xanh bằng vải sợi tổng hợp đang ngồi dưới mái hiên vá một đôi giày bông. Tay làm việc chăm chú, nhưng đôi mắt cô lại sưng đỏ, thỉnh thoảng còn đưa tay lau nước mắt.
Cao Hiểu Yến đương nhiên biết Trần Mỹ Hoa là chị họ của Nam Mặc. Cùng tuổi lại học chung trường, ai chẳng biết ai chứ!
Con người Trần Mỹ Hoa vốn là kiểu "không có lợi thì không dậy sớm". Vậy mà bây giờ tự nguyện đăng ký xuống nông thôn và "tình cờ" được phân cùng nơi với Nam Mặc, chuyện này rõ ràng có vấn đề. Mà Nam Mặc từ trước đến giờ đâu phải kiểu người nghi ngờ linh tinh. Nếu cô cảm thấy mình đang bị theo dõi, thì chắc chắn là đang bị theo dõi thật!
“Cậu chắc chắn muốn đổi địa điểm?” Cao Hiểu Yến hỏi nghiêm túc. “Để mình nói rõ thế này, trước đây mình không dám nói với gia đình vì sợ cậu phút cuối đổi ý, rồi lại trách mình. Nếu cậu thực sự muốn đổi, thì có thể thử đổi với chị họ mình.”
Nói xong, Cao Hiểu Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô thành thật nói tiếp:
“Không giấu gì cậu, chị họ mình bị phân công lên phía Bắc. Nghe nói chỉ riêng ngồi tàu đã mất ba ngày ba đêm. Ở đó mùa đông lạnh thấu xương, gian khổ thế nào cậu chắc cũng đoán được. Mình chỉ sợ cậu đổi xong lại hận mình, rồi cuối cùng đến bạn bè cũng không còn.”
Cao Hiểu Yến thật sự rất coi trọng tình bạn với Nam Mặc. Hai người đã lớn lên cùng nhau, tình cảm này đâu phải dễ gì có được. Nếu vì chuyện xuống nông thôn mà rạn nứt tình bạn, cô sẽ rất tiếc nuối. Cô thẳng thắn nói rõ, vì nếu giờ mà Nam Mặc đổi ý thì chuyện làm bạn cũng khó mà tiếp tục được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Mặc, ngay từ lần đầu tìm Cao Hiểu Yến, đã quyết tâm sẽ không đến huyện Tùng Nguyên. Ngoài việc nơi đó là quê của Đổng Kiến Quốc, còn một lý do khác nữa: đó là nơi xuất hiện nữ chính trọng sinh của câu chuyện, và cả nam chính - một thanh niên trí thức mới được điều đến. Dù trong tiểu thuyết, cô chỉ là một nhân vật phụ qua đường, nhưng Nam Mặc không muốn dây vào chuyện rắc rối liên quan đến nam nữ chính.
Trời cao mặc sức chim bay, biển rộng cho cá lội, đất nước rộng lớn như thế, Nam Mặc muốn đi khám phá.
“Tôi không hận cậu, không hề hận cậu. Đây là quyết định của chính tôi mà,” Nam Mặc bước lên nắm lấy tay Cao Hiểu Yến, ánh mắt đầy chân thành. “Tôi phải cảm ơn cậu còn không hết. Dù phía Bắc xa hơn và cuộc sống chắc chắn sẽ vất vả hơn so với tỉnh bên cạnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể tránh xa những nguy hiểm ở đó, tôi đã vui không tả được rồi. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sống thật tốt. Khi đến nơi, tôi sẽ viết thư về cho cậu ngay!”
Cao Hiểu Yến nhìn dáng vẻ Nam Mặc từ mất tinh thần, ủ rũ ban đầu mà giờ tràn đầy hứng khởi, cô không biết nên nói gì thêm. Người khác nghe đến chuyện phải đi xa như thế thường lo sợ, vậy mà Nam Mặc lại vui vẻ đến mức này, đúng là hiếm thấy. Cao Hiểu Yến không khuyên thêm, chỉ đóng cửa nhà lại rồi dẫn Nam Mặc đến nhà dì của mình.
Nhà dì của Cao Hiểu Yến cách đó không xa, đi vài phút là tới. Căn nhà nhỏ được dọn dẹp rất gọn gàng. Trong sân, ngoài mấy luống rau giống như bao nhà khác, còn có một vài khóm hoa tường vi trồng dọc theo bờ tường. Hoa đang nở rộ, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng khắp sân.
Trong sân phơi vài món đồ, một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo xanh bằng vải sợi tổng hợp đang ngồi dưới mái hiên vá một đôi giày bông. Tay làm việc chăm chú, nhưng đôi mắt cô lại sưng đỏ, thỉnh thoảng còn đưa tay lau nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro