Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng
Chương 29
2024-11-28 20:29:23
“Dì!”
Cao Hiểu Yến gọi một tiếng, khiến người phụ nữ giật mình, vội đưa tay lau nước mắt thêm lần nữa. Nhưng đôi mắt đỏ hoe kia, cùng với mí mắt sưng vù rõ rệt, cho thấy hai ngày qua chắc chắn bà đã khóc không ít.
“Hiểu Yến, sao cháu lại đến đây?”
Lý Tiểu Mai nhìn thấy Cao Hiểu Yến đến thăm cũng không quá bất ngờ. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, bà vẫn luôn coi cô cháu gái này như con gái ruột mà đối xử. Hai ngày nay, Cao Hiểu Yến cũng thường xuyên ghé qua. Sau khi con gái bà phải xuống nông thôn, chắc chỉ có Cao Hiểu Yến là người có thể đến bầu bạn, trò chuyện với bà.
Nhưng khi thấy Cao Hiểu Yến lần này dẫn theo một người bạn, Lý Tiểu Mai không khỏi ngạc nhiên.
“Cô gái này là ai vậy?”
“Dì, đây là bạn học cấp ba của cháu, tên là Nam Mặc. Hôm nay cháu dẫn cô ấy tới đây là có chuyện muốn nhờ dì giúp,” Cao Hiểu Yến kéo Nam Mặc tới trước mặt mình, cười nói. “Dì, Nam Mặc bị phân công xuống huyện Tùng Nguyên ở tỉnh bên cạnh. Nhưng cô ấy không muốn đi, nên muốn tìm người để đổi địa điểm.”
“Cái gì?!”
Lý Tiểu Mai không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cả đời bà từng gặp không ít người khóc lóc vì không muốn xuống nông thôn, cũng từng thấy những người tìm mọi cách để được đổi đến nơi gần hơn, hoặc nơi cuộc sống dễ chịu hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp một người được phân đến nơi tốt mà lại không muốn đi!
Tuy nhiên, khi nghe Nam Mặc muốn đổi địa điểm, trong lòng Lý Tiểu Mai không khỏi động tâm. Bà hiểu rõ, việc Cao Hiểu Yến dẫn bạn đến đây chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Điều đó nghĩa là Cao Hiểu Yến đã đồng ý giúp gia đình bà đổi địa điểm cho con gái!
Lý Tiểu Mai càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nóng lên. Từ khi biết con gái mình, Hồng Hà, bị phân đến một nơi xa xôi như vậy, bà đã khóc suốt hai ngày. Giờ chỉ cần tưởng tượng đến việc có thể đổi chỗ gần hơn, nước mắt lại trào ra. Nếu con gái có thể được chuyển đến tỉnh bên cạnh, đừng nói đến huyện Tùng Nguyên bên đó còn có họ hàng, dù không có thân thích đi chăng nữa, ít nhất đường xá cũng gần hơn. Lúc Hồng Hà về thăm nhà hay bà muốn đi thăm con cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Lý Tiểu Mai không phải kiểu người quá hấp tấp. Bà mời Nam Mặc ngồi xuống, sau đó lấy cớ pha nước đường liền kéo Cao Hiểu Yến vào bếp cùng mình.
Nam Mặc cũng không cản, biết Lý Tiểu Mai chắc chắn muốn hỏi thăm thêm từ Cao Hiểu Yến để hiểu rõ tình hình. Cô chỉ im lặng ngồi yên trong phòng khách, chờ đợi. Khoảng năm phút sau, Lý Tiểu Mai và Cao Hiểu Yến quay lại, trên tay Lý Tiểu Mai là một chén nước đường đỏ, trông bà vui vẻ hơn hẳn so với lúc trước.
“Nam Mặc, cháu uống nước đường đi,” Lý Tiểu Mai ân cần đưa chén nước cho Nam Mặc, rồi cười tươi nói. “Dì vừa nghe Hiểu Yến kể rồi, nếu cháu thật sự đồng ý đổi chỗ với con gái dì, thì dì tất nhiên rất cảm kích. Mà dì cũng không để cháu thiệt đâu, dì sẽ chuẩn bị cho cháu một chiếc chăn thật dày. Ở phía Bắc, nếu không có chăn tốt thì lạnh lắm, không chịu nổi đâu!”
Nam Mặc nghe vậy chỉ mỉm cười đáp: “Dì ơi, cháu thật sự muốn đến phía Bắc để rèn luyện bản thân. Cháu còn trẻ, giờ là lúc cần thử thách và học hỏi nhiều hơn!”
Lý Tiểu Mai nghe vậy, vui mừng không thôi, nhìn Nam Mặc mà cảm thấy càng ngày càng vừa mắt.
“Cô bé này đúng là có tư tưởng giác ngộ cao thật! Cháu nói đúng, tuổi trẻ thì nên rèn luyện nhiều một chút, như vậy sau này mới tốt!”
Trong mắt Lý Tiểu Mai, Nam Mặc giờ đây như một quý nhân. Dù lý do Nam Mặc muốn đổi địa điểm là gì, chỉ cần cô sẵn lòng đổi là đã tốt lắm rồi. Bà cảm thấy nhẹ nhõm cả người, tinh thần phấn chấn, liền đi thẳng vào phòng để báo tin cho con gái, Hồng Hà, và giúp con thu xếp hành lý.
Hồng Hà, khi nghe có người đồng ý đổi chỗ với mình, trong lòng cũng mừng rỡ. Mặc dù trước đó, khi biết mình bị phân công đến phương Bắc, cô không khóc lóc hay làm ầm ĩ, thậm chí còn an ủi mẹ đang khóc sướt mướt. Nhưng thật ra, trong thâm tâm, cô cũng rất sợ hãi. Nơi xa nhất cô từng đi chỉ là đến tỉnh bên cạnh cùng mẹ để thăm họ hàng. Nghĩ đến việc phải ngồi tàu hỏa ba ngày ba đêm để đến một nơi xa lạ, Hồng Hà cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
Cao Hiểu Yến gọi một tiếng, khiến người phụ nữ giật mình, vội đưa tay lau nước mắt thêm lần nữa. Nhưng đôi mắt đỏ hoe kia, cùng với mí mắt sưng vù rõ rệt, cho thấy hai ngày qua chắc chắn bà đã khóc không ít.
“Hiểu Yến, sao cháu lại đến đây?”
Lý Tiểu Mai nhìn thấy Cao Hiểu Yến đến thăm cũng không quá bất ngờ. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, bà vẫn luôn coi cô cháu gái này như con gái ruột mà đối xử. Hai ngày nay, Cao Hiểu Yến cũng thường xuyên ghé qua. Sau khi con gái bà phải xuống nông thôn, chắc chỉ có Cao Hiểu Yến là người có thể đến bầu bạn, trò chuyện với bà.
Nhưng khi thấy Cao Hiểu Yến lần này dẫn theo một người bạn, Lý Tiểu Mai không khỏi ngạc nhiên.
“Cô gái này là ai vậy?”
“Dì, đây là bạn học cấp ba của cháu, tên là Nam Mặc. Hôm nay cháu dẫn cô ấy tới đây là có chuyện muốn nhờ dì giúp,” Cao Hiểu Yến kéo Nam Mặc tới trước mặt mình, cười nói. “Dì, Nam Mặc bị phân công xuống huyện Tùng Nguyên ở tỉnh bên cạnh. Nhưng cô ấy không muốn đi, nên muốn tìm người để đổi địa điểm.”
“Cái gì?!”
Lý Tiểu Mai không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cả đời bà từng gặp không ít người khóc lóc vì không muốn xuống nông thôn, cũng từng thấy những người tìm mọi cách để được đổi đến nơi gần hơn, hoặc nơi cuộc sống dễ chịu hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp một người được phân đến nơi tốt mà lại không muốn đi!
Tuy nhiên, khi nghe Nam Mặc muốn đổi địa điểm, trong lòng Lý Tiểu Mai không khỏi động tâm. Bà hiểu rõ, việc Cao Hiểu Yến dẫn bạn đến đây chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Điều đó nghĩa là Cao Hiểu Yến đã đồng ý giúp gia đình bà đổi địa điểm cho con gái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tiểu Mai càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nóng lên. Từ khi biết con gái mình, Hồng Hà, bị phân đến một nơi xa xôi như vậy, bà đã khóc suốt hai ngày. Giờ chỉ cần tưởng tượng đến việc có thể đổi chỗ gần hơn, nước mắt lại trào ra. Nếu con gái có thể được chuyển đến tỉnh bên cạnh, đừng nói đến huyện Tùng Nguyên bên đó còn có họ hàng, dù không có thân thích đi chăng nữa, ít nhất đường xá cũng gần hơn. Lúc Hồng Hà về thăm nhà hay bà muốn đi thăm con cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Lý Tiểu Mai không phải kiểu người quá hấp tấp. Bà mời Nam Mặc ngồi xuống, sau đó lấy cớ pha nước đường liền kéo Cao Hiểu Yến vào bếp cùng mình.
Nam Mặc cũng không cản, biết Lý Tiểu Mai chắc chắn muốn hỏi thăm thêm từ Cao Hiểu Yến để hiểu rõ tình hình. Cô chỉ im lặng ngồi yên trong phòng khách, chờ đợi. Khoảng năm phút sau, Lý Tiểu Mai và Cao Hiểu Yến quay lại, trên tay Lý Tiểu Mai là một chén nước đường đỏ, trông bà vui vẻ hơn hẳn so với lúc trước.
“Nam Mặc, cháu uống nước đường đi,” Lý Tiểu Mai ân cần đưa chén nước cho Nam Mặc, rồi cười tươi nói. “Dì vừa nghe Hiểu Yến kể rồi, nếu cháu thật sự đồng ý đổi chỗ với con gái dì, thì dì tất nhiên rất cảm kích. Mà dì cũng không để cháu thiệt đâu, dì sẽ chuẩn bị cho cháu một chiếc chăn thật dày. Ở phía Bắc, nếu không có chăn tốt thì lạnh lắm, không chịu nổi đâu!”
Nam Mặc nghe vậy chỉ mỉm cười đáp: “Dì ơi, cháu thật sự muốn đến phía Bắc để rèn luyện bản thân. Cháu còn trẻ, giờ là lúc cần thử thách và học hỏi nhiều hơn!”
Lý Tiểu Mai nghe vậy, vui mừng không thôi, nhìn Nam Mặc mà cảm thấy càng ngày càng vừa mắt.
“Cô bé này đúng là có tư tưởng giác ngộ cao thật! Cháu nói đúng, tuổi trẻ thì nên rèn luyện nhiều một chút, như vậy sau này mới tốt!”
Trong mắt Lý Tiểu Mai, Nam Mặc giờ đây như một quý nhân. Dù lý do Nam Mặc muốn đổi địa điểm là gì, chỉ cần cô sẵn lòng đổi là đã tốt lắm rồi. Bà cảm thấy nhẹ nhõm cả người, tinh thần phấn chấn, liền đi thẳng vào phòng để báo tin cho con gái, Hồng Hà, và giúp con thu xếp hành lý.
Hồng Hà, khi nghe có người đồng ý đổi chỗ với mình, trong lòng cũng mừng rỡ. Mặc dù trước đó, khi biết mình bị phân công đến phương Bắc, cô không khóc lóc hay làm ầm ĩ, thậm chí còn an ủi mẹ đang khóc sướt mướt. Nhưng thật ra, trong thâm tâm, cô cũng rất sợ hãi. Nơi xa nhất cô từng đi chỉ là đến tỉnh bên cạnh cùng mẹ để thăm họ hàng. Nghĩ đến việc phải ngồi tàu hỏa ba ngày ba đêm để đến một nơi xa lạ, Hồng Hà cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro