Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Hệ Thống 3
Quýnh Quýnh Hữu Bì
2024-09-24 10:52:41
Chờ sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Lâm Ngọc Trúc thở một hơi thật dài, có khoảnh khắc, cô cảm thấy cả người đều giống như nổ tung.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì nghe đến bên tai truyền đến âm thanh tích tích.
"Hệ thống đã hoàn toàn dung hợp với giao diện này, xin hỏi có phải ký chủ đã mở hệ thống đúng không?" Một âm thanh đầy truyền cảm như gió xuân tung bay ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa lỗ tai, một người thanh khống* như cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?
*Thanh khống: ý chỉ người mê giọng nói của người khác.
Không mở! Không mở!
Nói đùa, cô còn ở trong hồ đó, lỡ như mở thì bị hệ thống cưỡng ép kéo vào bên trong không gian nào đó, để bà thím nào thấy thì làm sao!
Lâm Ngọc Trúc tâm tình kích động vạn phần, cô cũng là nhân vật xuyên qua có bàn tay vàng đó.
Phúc lợi xuyên qua xem ra là có.
Lâm Ngọc Trúc hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài đến cùng vẫn nhịn được, leo ra khỏi ao, định bụng dội nước rồi mau chóng về nhà!
Cũng coi như xứng đáng với hai hào kia!
Chờ đến sau khi về nhà rồi, nhìn đồng hồ treo tường thấy thời gian cách lúc mẹ Lâm về vẫn còn một lúc.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng trở về phòng đóng cửa thật kỹ, hưng phấn ở trong lòng thử kêu hệ thống: "Hệ thống, mi còn đó không?"
"Hệ thống nông trường Khải Lục chào mừng ngài, xin hỏi có phải ký chủ đã mở hệ thống không?" Vẫn là âm thanh dễ nghe như cũ phiêu đãng ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc đắc ý nghĩ đến hệ thống này cho dù là có làm việc vô bổ thì nghe thấy âm thanh cũng tốt.
"Bổn hệ thống có thể ca hát, kể chuyện xưa, trợ ngủ!"
Nghe xem, cái cách phục vụ chu đáo này liền biết hệ thống này cao cấp đến mức nào, Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa vui đến tìm không thấy nam bắc, trực tiếp lên tiếng nói: "Mở hệ thống!"
"Được rồi, xin phép nhắc nhở, bổn hệ thống có thể dò xét suy nghĩ của ký chủ, ký chủ có chuyện có thể nói thầm trong đầu, phòng ngừa người khác phát giác ra hệ thống, đề nghị ký chủ bồi dưỡng thành ý thức tốt đẹp an toàn."
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, là cô vừa rồi đắc ý quên mất.
Mi đẹp trai, mi nói cái gì cũng đúng.
“Mời kí chủ lựa chọn thể tinh thần hay là thực thể để tiến vào nông trường?”
Người đọc đủ thể loại tiểu thuyết bàn tay vàng như Lâm Ngọc Trúc hiển nhiên hiểu được ý của hệ thống, nghĩ đến trong nhà không có ai, đợi sau khi vào thôn nhiều người sẽ lắm tai mắt, nếu thực thể đi vào thì không tiện lắm, không bằng nhân lúc này đang thuận tiện thì cho thực thể tiến vào luôn.
Vừa nghĩ như vậy, trước mắt vừa lóe một cái, đã đổi sang một khung cảnh khác.
Một làn hương của cỏ xanh phả vào mặt, ngửi mùi không khí tươi mát, cả người đều sảng khoái tinh thần.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang đứng trước cửa một căn nhà nhỏ được xây bằng gạch xanh, đằng sau là cánh đồng ruộng, có một mảnh đã khai khẩn xong xuôi, áng chừng rộng tầm một trăm mét vuông.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, xem ra chỉ có mỗi mảnh ruộng này là thực sự được khai hoang.
Trên mặt đất bên cạnh còn cắm tấm biển chưa được khai hoang, gần cánh đồng còn có một con sông nước chảy không ngừng, nhìn theo hướng dòng sông là một cánh đồng rộng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.
Lại nhìn về phía trước, ở bên đó hình như có tòa nhà, nhìn không rõ nó là cái gì, xa hơn nữa chính là dãy núi liền nhau không ngớt.
Không nói đến cảnh xa, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy phong cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là cảnh nông trường nào đó trong một trò chơi mô phỏng vô cùng nổi tiếng khiến người ta phát cuồng dạo trước đây sao? Không bằng hệ thống cứ trực tiếp gọi cái tên này cho rồi!
Chỉ nghe thấy tiếng hệ thống giải thích: “Hệ thống chỉ là tham khảo một số phương án ở thế giới ban đầu của kí chủ, thực ra nông trường của chúng tôi có nhiều cách thể hiện lắm, chỉ là loại này phù hợp với thế giới quan của kí chủ nhất, vậy nên hệ thống đã điều chỉnh sao cho thật thích hợp.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng còn khá nhiều vấn đề nên không khỏi hỏi: “Vậy tại sao lại gọi là nông trường Khải Lục?”
“Hệ thống đây đến từ một giao diện tên Khải Tát Đại Lục, nhân viên phát triển chúng tôi đặt tên cho nó là nông trường Khải Lục.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn về dãy núi trải dài bát ngát, đột nhiên nghĩ đến không gian này là vô hạn hay sao, liệu cô có thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, dùng ý niệm muốn đi đến đâu cũng được?
“Hệ thống Khải Lục thực chất không chỉ có mỗi nông trường, mà còn có cả biển, khoáng sản, vườn hoa quả vân vân.
Mà tôi chỉ phụ trách quản lý một chi nhánh trong số nhiều nông trường khác. Nghiêm túc mà nói, không gian mà kí chủ sinh sống giống như một hành tinh, hành tinh này gồm nhiều phân khối tạo nên, mà mỗi phân khối đều có một vị kí chủ kế thừa.
Chỉ là giữa mỗi phân khối có một bức tường trong suốt ngăn cách, ngăn các kí chủ không được vượt quá ranh giới, cho nên những nơi mà kí chủ muốn đến cũng không hoàn toàn có thể đến được, hệ thống không khuyến nghị kí chủ dùng ý niệm để dịch chuyển tức thời.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa thì nghe đến bên tai truyền đến âm thanh tích tích.
"Hệ thống đã hoàn toàn dung hợp với giao diện này, xin hỏi có phải ký chủ đã mở hệ thống đúng không?" Một âm thanh đầy truyền cảm như gió xuân tung bay ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa lỗ tai, một người thanh khống* như cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?
*Thanh khống: ý chỉ người mê giọng nói của người khác.
Không mở! Không mở!
Nói đùa, cô còn ở trong hồ đó, lỡ như mở thì bị hệ thống cưỡng ép kéo vào bên trong không gian nào đó, để bà thím nào thấy thì làm sao!
Lâm Ngọc Trúc tâm tình kích động vạn phần, cô cũng là nhân vật xuyên qua có bàn tay vàng đó.
Phúc lợi xuyên qua xem ra là có.
Lâm Ngọc Trúc hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài đến cùng vẫn nhịn được, leo ra khỏi ao, định bụng dội nước rồi mau chóng về nhà!
Cũng coi như xứng đáng với hai hào kia!
Chờ đến sau khi về nhà rồi, nhìn đồng hồ treo tường thấy thời gian cách lúc mẹ Lâm về vẫn còn một lúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Ngọc Trúc vội vàng trở về phòng đóng cửa thật kỹ, hưng phấn ở trong lòng thử kêu hệ thống: "Hệ thống, mi còn đó không?"
"Hệ thống nông trường Khải Lục chào mừng ngài, xin hỏi có phải ký chủ đã mở hệ thống không?" Vẫn là âm thanh dễ nghe như cũ phiêu đãng ở bên tai.
Lâm Ngọc Trúc đắc ý nghĩ đến hệ thống này cho dù là có làm việc vô bổ thì nghe thấy âm thanh cũng tốt.
"Bổn hệ thống có thể ca hát, kể chuyện xưa, trợ ngủ!"
Nghe xem, cái cách phục vụ chu đáo này liền biết hệ thống này cao cấp đến mức nào, Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa vui đến tìm không thấy nam bắc, trực tiếp lên tiếng nói: "Mở hệ thống!"
"Được rồi, xin phép nhắc nhở, bổn hệ thống có thể dò xét suy nghĩ của ký chủ, ký chủ có chuyện có thể nói thầm trong đầu, phòng ngừa người khác phát giác ra hệ thống, đề nghị ký chủ bồi dưỡng thành ý thức tốt đẹp an toàn."
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, là cô vừa rồi đắc ý quên mất.
Mi đẹp trai, mi nói cái gì cũng đúng.
“Mời kí chủ lựa chọn thể tinh thần hay là thực thể để tiến vào nông trường?”
Người đọc đủ thể loại tiểu thuyết bàn tay vàng như Lâm Ngọc Trúc hiển nhiên hiểu được ý của hệ thống, nghĩ đến trong nhà không có ai, đợi sau khi vào thôn nhiều người sẽ lắm tai mắt, nếu thực thể đi vào thì không tiện lắm, không bằng nhân lúc này đang thuận tiện thì cho thực thể tiến vào luôn.
Vừa nghĩ như vậy, trước mắt vừa lóe một cái, đã đổi sang một khung cảnh khác.
Một làn hương của cỏ xanh phả vào mặt, ngửi mùi không khí tươi mát, cả người đều sảng khoái tinh thần.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang đứng trước cửa một căn nhà nhỏ được xây bằng gạch xanh, đằng sau là cánh đồng ruộng, có một mảnh đã khai khẩn xong xuôi, áng chừng rộng tầm một trăm mét vuông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phóng tầm mắt nhìn quanh, xem ra chỉ có mỗi mảnh ruộng này là thực sự được khai hoang.
Trên mặt đất bên cạnh còn cắm tấm biển chưa được khai hoang, gần cánh đồng còn có một con sông nước chảy không ngừng, nhìn theo hướng dòng sông là một cánh đồng rộng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.
Lại nhìn về phía trước, ở bên đó hình như có tòa nhà, nhìn không rõ nó là cái gì, xa hơn nữa chính là dãy núi liền nhau không ngớt.
Không nói đến cảnh xa, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy phong cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là cảnh nông trường nào đó trong một trò chơi mô phỏng vô cùng nổi tiếng khiến người ta phát cuồng dạo trước đây sao? Không bằng hệ thống cứ trực tiếp gọi cái tên này cho rồi!
Chỉ nghe thấy tiếng hệ thống giải thích: “Hệ thống chỉ là tham khảo một số phương án ở thế giới ban đầu của kí chủ, thực ra nông trường của chúng tôi có nhiều cách thể hiện lắm, chỉ là loại này phù hợp với thế giới quan của kí chủ nhất, vậy nên hệ thống đã điều chỉnh sao cho thật thích hợp.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng còn khá nhiều vấn đề nên không khỏi hỏi: “Vậy tại sao lại gọi là nông trường Khải Lục?”
“Hệ thống đây đến từ một giao diện tên Khải Tát Đại Lục, nhân viên phát triển chúng tôi đặt tên cho nó là nông trường Khải Lục.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn về dãy núi trải dài bát ngát, đột nhiên nghĩ đến không gian này là vô hạn hay sao, liệu cô có thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, dùng ý niệm muốn đi đến đâu cũng được?
“Hệ thống Khải Lục thực chất không chỉ có mỗi nông trường, mà còn có cả biển, khoáng sản, vườn hoa quả vân vân.
Mà tôi chỉ phụ trách quản lý một chi nhánh trong số nhiều nông trường khác. Nghiêm túc mà nói, không gian mà kí chủ sinh sống giống như một hành tinh, hành tinh này gồm nhiều phân khối tạo nên, mà mỗi phân khối đều có một vị kí chủ kế thừa.
Chỉ là giữa mỗi phân khối có một bức tường trong suốt ngăn cách, ngăn các kí chủ không được vượt quá ranh giới, cho nên những nơi mà kí chủ muốn đến cũng không hoàn toàn có thể đến được, hệ thống không khuyến nghị kí chủ dùng ý niệm để dịch chuyển tức thời.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro