Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Xuyên Qua 1
Quýnh Quýnh Hữu Bì
2024-09-24 10:52:41
"Cộc cộc cộc. . . Cộc cộc cộc. . ." Từng đợt tiếng đập cửa vội vã không nhịn nổi vang lên, sau đó truyền đến tiếng nói gấp gáp của người con gái: "Bé ba, mau dậy đi, lúc này đã mấy giờ rồi."
Lâm Ngọc Trúc giãy dụa trở mình, híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn cửa mỏng manh không xốc lên cũng có thể thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng.
Lâm Ngọc Lan nằm ở bên cạnh cô đã không nhịn được nói lầm bầm: "Mày còn lề mề cái gì nữa, mau dậy đi, đỡ cho mẹ phải không ngừng gõ cửa."
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt lại, che lại không kiên nhẫn cảm xúc, thở một hơi thật dài về sau, mới hô: "Dậy ngay đây."
Người ngoài cửa lúc này mới ngừng gõ cửa, bất mãn rời đi, lời nói thầm thì trong miệng còn mơ hồ có thể nghe rõ một hai, Lâm Ngọc Trúc chỉ coi như không nghe thấy.
Đứng dậy mặc quần áo, mỗi lần nhìn quần vải ống, áo vải hoa, hơi thở quê mùa đập thẳng vào mặt, tay cầm quần áo của Lâm Ngọc Trúc đều không cầm được run rẩy.
Thật sự là quá quê mùa.
Không đợi mặc xong quần áo, ngoài phòng lại truyền tới tiếng la, thúc giục: "Tại sao vẫn chưa ra!"
Lâm Ngọc Lan trở mình liên tục, để bày tỏ cô ta cực kỳ bất mãn, cầm chăn mền phủ lên đầu, để tiếp tục ngủ.
Lâm Ngọc Trúc liếc mắt, xuống đất đi giày, mở cửa chính là phòng bếp, người phụ nữ cô nhìn thấy chính là bà mẹ hờ sau khi xuyên qua của cô, đang đưa lưng về phía cô mà nhào mì, nói là mì kỳ thật chính là là bột ngô cùng chút bột thô lương lại thêm một chút bột mì trắng tạo ra vắt mì.
Hương vị ư, vô cùng khó ăn!
Lý Đại Kiều nhìn xem Lâm Ngọc Trúc đi ra, tức giận nói: "Làm sao lề mề như thế, không biết người trong nhà lát nữa đều phải đi làm sao, làm sao mày lại lười như thế hả."
Lâm Ngọc Trúc yên tĩnh đi đến bên cạnh lò đất, chậm rãi ung dung lại thuần thục đốt bếp lò, tâm tình cực kì phức tạp.
Ngẫm lại một tháng trước cô còn phóng khoáng tự do càng quấy với chức vụ của mình, trong một nháy mắt liền xuyên qua đến năm 1970 thế kỷ 20, làm một cô nhóc nhóm lửa.
Thật sự là hai mắt nhắm lại vừa mở liền đổi cảnh vật, lúc cô vừa đến, đập vào mắt chính là cả nhà đang uống cháo bắp ngô, bạn nói có sợ hay không?
Lúc ấy nhà họ Lâm đều không có người nào chú ý tới cô, lại thêm cô váng đầu hồ hồ không kịp làm ra động tác gì khác thường, quả thực là lừa dối qua cửa mà sống ở nhà họ Lâm.
Lúc này sống ở đây mới khoảng được một tháng.
Cô không có dung nhập nửa phần ký ức của nguyên chủ, rất nhiều chuyện đều dựa vào cô từng chút từng chút lục lọi ra được, nguyên chủ ở nhà xếp thứ tư, phía trên có một anh trai và hai chị gái, phía dưới còn có em trai, thông qua một tháng này hiểu rõ, cô biết đại khái chút tình huống căn bản của nhà họ Lâm.
Trước tiên nói một chút về thế hệ đi, anh cả Lâm Lập Tùng tính cách nhìn qua còn tính là ổn trọng, trong nhà tính cách không khác cha nguyên chủ là mấy, không có chuyện lớn thì không tùy tiện phát biểu, Lâm Lập Tùng và chị cả Lâm Ngọc Mai tuổi tác sem sem nhau, cho nên quan hệ hai người là tốt nhất, nhưng với người em gái nhỏ hơn sáu tuổi này lại không thân thiết mấy, ngày bình thường ngay cả lời cũng không thể nói được hai câu.
Người cha hờ này của cô là lão công nhân ở nhà máy vật liệu thép, Lâm Lập Tùng sinh, vừa vặn bắt được thời điểm tốt, lúc ấy nhà máy chiếu cố con cái công nhân viên chức, tốt nghiệp trung học là có thể đề cử cho đi học lớp ban đêm, thi lấy bằng một trường trung chuyên rồi.
Lâm Lập Tùng làm con cả chiếm được ưu thế trời bam cộng thêm con người lại biết phấn đấu, thi được chức vụ kế toán.
Thuận theo tự nhiên tiến vào nhà máy vật liệu thép làm một cán bộ nhỏ, tăng thể diện cho nhà họ Lâm vô cùng.
Cha Lâm mẹ Lâm đối với đứa con trai này vô cùng hài lòng, chính là kiểu rất khiến bọn họ quan tâm!
Lâm Lập Tùng ánh mắt cao, đã hai mươi ba còn chưa có đối tượng, mỗi lần đi xem mắt đều nói không thích, làm cho cha Lâm mẹ Lâm tận tình thuyết phục cũng không có hiệu quả.
Chị cả nhà họ Lâm dính ánh sáng của ông cậu nhà họ Lâm, quả thực là tiến vào cung tiêu xã còn được làm công việc chính thức, thời đại này có thể đi vào cung tiêu xã thì chính là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh (ý nói ông bà ở có đức để con cháu).
Tự nhiên, hàng tàng cướp được ở trong cung tiêu xã trên cơ bản đều đưa hết cho nhà cậu, bằng không ông cậu nhà họ Lâm làm sao lại sắp xếp chị ấy đi vào, phải biết lúc trước bởi vì chuyện này mà mợ Lâm muốn tranh cãi ngất trời, nhà mẹ bà ta còn có hai đứa cháu gái chưa có công việc làm nữa.
Lâm Ngọc Trúc giãy dụa trở mình, híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn cửa mỏng manh không xốc lên cũng có thể thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng.
Lâm Ngọc Lan nằm ở bên cạnh cô đã không nhịn được nói lầm bầm: "Mày còn lề mề cái gì nữa, mau dậy đi, đỡ cho mẹ phải không ngừng gõ cửa."
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt lại, che lại không kiên nhẫn cảm xúc, thở một hơi thật dài về sau, mới hô: "Dậy ngay đây."
Người ngoài cửa lúc này mới ngừng gõ cửa, bất mãn rời đi, lời nói thầm thì trong miệng còn mơ hồ có thể nghe rõ một hai, Lâm Ngọc Trúc chỉ coi như không nghe thấy.
Đứng dậy mặc quần áo, mỗi lần nhìn quần vải ống, áo vải hoa, hơi thở quê mùa đập thẳng vào mặt, tay cầm quần áo của Lâm Ngọc Trúc đều không cầm được run rẩy.
Thật sự là quá quê mùa.
Không đợi mặc xong quần áo, ngoài phòng lại truyền tới tiếng la, thúc giục: "Tại sao vẫn chưa ra!"
Lâm Ngọc Lan trở mình liên tục, để bày tỏ cô ta cực kỳ bất mãn, cầm chăn mền phủ lên đầu, để tiếp tục ngủ.
Lâm Ngọc Trúc liếc mắt, xuống đất đi giày, mở cửa chính là phòng bếp, người phụ nữ cô nhìn thấy chính là bà mẹ hờ sau khi xuyên qua của cô, đang đưa lưng về phía cô mà nhào mì, nói là mì kỳ thật chính là là bột ngô cùng chút bột thô lương lại thêm một chút bột mì trắng tạo ra vắt mì.
Hương vị ư, vô cùng khó ăn!
Lý Đại Kiều nhìn xem Lâm Ngọc Trúc đi ra, tức giận nói: "Làm sao lề mề như thế, không biết người trong nhà lát nữa đều phải đi làm sao, làm sao mày lại lười như thế hả."
Lâm Ngọc Trúc yên tĩnh đi đến bên cạnh lò đất, chậm rãi ung dung lại thuần thục đốt bếp lò, tâm tình cực kì phức tạp.
Ngẫm lại một tháng trước cô còn phóng khoáng tự do càng quấy với chức vụ của mình, trong một nháy mắt liền xuyên qua đến năm 1970 thế kỷ 20, làm một cô nhóc nhóm lửa.
Thật sự là hai mắt nhắm lại vừa mở liền đổi cảnh vật, lúc cô vừa đến, đập vào mắt chính là cả nhà đang uống cháo bắp ngô, bạn nói có sợ hay không?
Lúc ấy nhà họ Lâm đều không có người nào chú ý tới cô, lại thêm cô váng đầu hồ hồ không kịp làm ra động tác gì khác thường, quả thực là lừa dối qua cửa mà sống ở nhà họ Lâm.
Lúc này sống ở đây mới khoảng được một tháng.
Cô không có dung nhập nửa phần ký ức của nguyên chủ, rất nhiều chuyện đều dựa vào cô từng chút từng chút lục lọi ra được, nguyên chủ ở nhà xếp thứ tư, phía trên có một anh trai và hai chị gái, phía dưới còn có em trai, thông qua một tháng này hiểu rõ, cô biết đại khái chút tình huống căn bản của nhà họ Lâm.
Trước tiên nói một chút về thế hệ đi, anh cả Lâm Lập Tùng tính cách nhìn qua còn tính là ổn trọng, trong nhà tính cách không khác cha nguyên chủ là mấy, không có chuyện lớn thì không tùy tiện phát biểu, Lâm Lập Tùng và chị cả Lâm Ngọc Mai tuổi tác sem sem nhau, cho nên quan hệ hai người là tốt nhất, nhưng với người em gái nhỏ hơn sáu tuổi này lại không thân thiết mấy, ngày bình thường ngay cả lời cũng không thể nói được hai câu.
Người cha hờ này của cô là lão công nhân ở nhà máy vật liệu thép, Lâm Lập Tùng sinh, vừa vặn bắt được thời điểm tốt, lúc ấy nhà máy chiếu cố con cái công nhân viên chức, tốt nghiệp trung học là có thể đề cử cho đi học lớp ban đêm, thi lấy bằng một trường trung chuyên rồi.
Lâm Lập Tùng làm con cả chiếm được ưu thế trời bam cộng thêm con người lại biết phấn đấu, thi được chức vụ kế toán.
Thuận theo tự nhiên tiến vào nhà máy vật liệu thép làm một cán bộ nhỏ, tăng thể diện cho nhà họ Lâm vô cùng.
Cha Lâm mẹ Lâm đối với đứa con trai này vô cùng hài lòng, chính là kiểu rất khiến bọn họ quan tâm!
Lâm Lập Tùng ánh mắt cao, đã hai mươi ba còn chưa có đối tượng, mỗi lần đi xem mắt đều nói không thích, làm cho cha Lâm mẹ Lâm tận tình thuyết phục cũng không có hiệu quả.
Chị cả nhà họ Lâm dính ánh sáng của ông cậu nhà họ Lâm, quả thực là tiến vào cung tiêu xã còn được làm công việc chính thức, thời đại này có thể đi vào cung tiêu xã thì chính là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh (ý nói ông bà ở có đức để con cháu).
Tự nhiên, hàng tàng cướp được ở trong cung tiêu xã trên cơ bản đều đưa hết cho nhà cậu, bằng không ông cậu nhà họ Lâm làm sao lại sắp xếp chị ấy đi vào, phải biết lúc trước bởi vì chuyện này mà mợ Lâm muốn tranh cãi ngất trời, nhà mẹ bà ta còn có hai đứa cháu gái chưa có công việc làm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro