Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Túi Quà Lớn 1
Quýnh Quýnh Hữu Bì
2024-09-24 10:52:41
Mảnh đất hoang ở sân sau điểm thanh niên trí thức kia đều là do nhóm thanh niên trí thức khai hoang giúp hai người. Từ lúc Vương Tiểu Mai biết Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn muốn xây nhà riêng, cô ta nói khá nhiều lời nói ganh tị.
Nhưng khi nhờ giúp đỡ, cô ta lại hỗ trợ rất nhiệt tình, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lâm Ngọc Trúc hơi không hiểu nổi Vương Tiểu Mai.
Bởi vì cô không chịu nổi mấy món cay của Vương Tiểu Mai, cô định chờ xây nhà xong thì tách ra ăn riêng. Cho nên tạm thời Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn ăn cùng nhau, đợi Vương Tiểu Mai nấu xong thì hai người lại nấu.
Lý Hướng Bắc thỉnh thoảng cầm thịt lợn, gà rừng hoặc thỏ hoang tìm Lý Hướng Vãn, muốn cô ấy làm giúp, thường xuyên qua lại nên cũng ăn cơm với nữ chính luôn.
Lý Hướng Bắc lại có bạn từ bé là Vương Dương, cho nên mỗi lần Lý Hướng Bắc có đồ ngon thì sẽ gọi anh ấy. Tất nhiên Lâm Ngọc Trúc không nói gì, cô làm phiền người ta, không lẽ cô còn có thể khinh thường người giúp mình?
Sau đó, ba người kết nhóm thành bốn người.
Theo lý thuyết, mười nữ chính thì có đến tám người là cao thủ phòng bếp. Nhưng mà Lý Hướng Vãn lại là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước.
Cô ấy chỉ biết nấu canh, còn lại đều là cô ấy giả nấu để bề trên vui. Đầu bếp trong nhà xử lý hết nguyên liệu, cô ấy bỏ vào nồi thì có thể xem là cô ấy làm…
Lâm Ngọc Trúc nhận việc nấu cơm, dù sao cô nhận được không ít ích lợi, có qua có lại.
Thấy Lý Hướng Bắc có thể lấy được thịt thú rừng từ trên núi, nhóm thanh niên trong điểm thanh niên trí thức đều nể phục, Vương Tiểu Mai đều thầm hối hận bản thân quá bốc đồng.
Vương Tiểu Mai nói lời chua ngoa cũng chỉ là nói ngoài miệng, nhưng ánh mắt nhìn Lý Hướng Vãn của Trương Diễm Thu càng thêm tối tăm. Đôi khi, Lâm Ngọc Trúc vô tình nhìn thấy, cánh tay của cô sẽ dựng lông tơ, cô càng không muốn đến gần người này.
Ánh mắt kia giống như của một con rắn độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người.
Sau khi lấy gạch xanh xong, trưởng thôn lại giúp hai người mua không ít gạch bùn từ người dân, gỗ cũng được dọn đến sân của điểm thanh niên trí thức.
Đến khi toàn bộ nguyên vật liệu được chuẩn bị xong, bọn họ bắt đầu xây nhà.
Cũng không thể nói xây nhà nên bỏ bê công việc, lúc này không vội, mọi người làm xong nhiệm vụ một ngày thì lại đến điểm thanh niên trí thức giúp. Tính toán xong, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nấu cơm chiều cho bọn họ.
Hai người không phải kẻ bủn xỉn, sau khi lấy tiền từ đội mua bột ngô và bột mì, hai người trộn bột ngô và bột mì, hấp bánh bao cho các thôn dân ăn. Lúc này bột ngô được xem là lương thực, mọi người vui tươi hớn hở cầm bánh bao ăn. Tuy bánh bao không có thịt nhưng có mỡ lợn, miệng bọn họ dính đầy mỡ, vô cùng hài lòng.
Về chuyện hai người xây nhà, tất nhiên là không thể thiếu mấy lời chua ngoa của các thím các cô trong thôn. Cái gì mà phá của, không biết sống, ai còn dám lấy nữa, thậm chí bọn họ còn nói vừa nhìn thì biết hai người không dễ nuôi,... Hai người đều mắt điếc tai ngơ, da mặt Lâm Ngọc Trúc khá dày, cô không thể để bản thân ấm ức vì mấy lời này, không thể!
Hơn nữa hai người đều là người biết xu hướng của tương lai, trở về thành phố là chuyện sớm muộn. Bọn họ không sợ mấy lời đàm tiếu của thôn dân, tuy rằng tính sỉ nhục rất mạnh nhưng lực sát thương không lớn.
Sau đó, nhóm bà thím thấy hai người hồn nhiên không để ý, có lẽ bọn họ cảm thấy không thú vị, nói hoài cũng chán. Đề tại lại chuyển hướng sang mẹ chồng nhà ai hành hạ con dâu, một ông già nhà ai luôn đi ngang qua nhà bà góa.
Cứ như vậy hơn nửa tháng qua đi, nhà của hai người được xây xong. Nhờ thôn dân thật thà, mỗi ngày bọn họ đều giúp đỡ đến tối mới đi, nếu không có lẽ còn phải kéo dài một khoảng thời gian mới xong.
Nhà không lớn, một phòng mất hai ba ngày làm.
Nhưng khi nhờ giúp đỡ, cô ta lại hỗ trợ rất nhiệt tình, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lâm Ngọc Trúc hơi không hiểu nổi Vương Tiểu Mai.
Bởi vì cô không chịu nổi mấy món cay của Vương Tiểu Mai, cô định chờ xây nhà xong thì tách ra ăn riêng. Cho nên tạm thời Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn ăn cùng nhau, đợi Vương Tiểu Mai nấu xong thì hai người lại nấu.
Lý Hướng Bắc thỉnh thoảng cầm thịt lợn, gà rừng hoặc thỏ hoang tìm Lý Hướng Vãn, muốn cô ấy làm giúp, thường xuyên qua lại nên cũng ăn cơm với nữ chính luôn.
Lý Hướng Bắc lại có bạn từ bé là Vương Dương, cho nên mỗi lần Lý Hướng Bắc có đồ ngon thì sẽ gọi anh ấy. Tất nhiên Lâm Ngọc Trúc không nói gì, cô làm phiền người ta, không lẽ cô còn có thể khinh thường người giúp mình?
Sau đó, ba người kết nhóm thành bốn người.
Theo lý thuyết, mười nữ chính thì có đến tám người là cao thủ phòng bếp. Nhưng mà Lý Hướng Vãn lại là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước.
Cô ấy chỉ biết nấu canh, còn lại đều là cô ấy giả nấu để bề trên vui. Đầu bếp trong nhà xử lý hết nguyên liệu, cô ấy bỏ vào nồi thì có thể xem là cô ấy làm…
Lâm Ngọc Trúc nhận việc nấu cơm, dù sao cô nhận được không ít ích lợi, có qua có lại.
Thấy Lý Hướng Bắc có thể lấy được thịt thú rừng từ trên núi, nhóm thanh niên trong điểm thanh niên trí thức đều nể phục, Vương Tiểu Mai đều thầm hối hận bản thân quá bốc đồng.
Vương Tiểu Mai nói lời chua ngoa cũng chỉ là nói ngoài miệng, nhưng ánh mắt nhìn Lý Hướng Vãn của Trương Diễm Thu càng thêm tối tăm. Đôi khi, Lâm Ngọc Trúc vô tình nhìn thấy, cánh tay của cô sẽ dựng lông tơ, cô càng không muốn đến gần người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt kia giống như của một con rắn độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người.
Sau khi lấy gạch xanh xong, trưởng thôn lại giúp hai người mua không ít gạch bùn từ người dân, gỗ cũng được dọn đến sân của điểm thanh niên trí thức.
Đến khi toàn bộ nguyên vật liệu được chuẩn bị xong, bọn họ bắt đầu xây nhà.
Cũng không thể nói xây nhà nên bỏ bê công việc, lúc này không vội, mọi người làm xong nhiệm vụ một ngày thì lại đến điểm thanh niên trí thức giúp. Tính toán xong, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nấu cơm chiều cho bọn họ.
Hai người không phải kẻ bủn xỉn, sau khi lấy tiền từ đội mua bột ngô và bột mì, hai người trộn bột ngô và bột mì, hấp bánh bao cho các thôn dân ăn. Lúc này bột ngô được xem là lương thực, mọi người vui tươi hớn hở cầm bánh bao ăn. Tuy bánh bao không có thịt nhưng có mỡ lợn, miệng bọn họ dính đầy mỡ, vô cùng hài lòng.
Về chuyện hai người xây nhà, tất nhiên là không thể thiếu mấy lời chua ngoa của các thím các cô trong thôn. Cái gì mà phá của, không biết sống, ai còn dám lấy nữa, thậm chí bọn họ còn nói vừa nhìn thì biết hai người không dễ nuôi,... Hai người đều mắt điếc tai ngơ, da mặt Lâm Ngọc Trúc khá dày, cô không thể để bản thân ấm ức vì mấy lời này, không thể!
Hơn nữa hai người đều là người biết xu hướng của tương lai, trở về thành phố là chuyện sớm muộn. Bọn họ không sợ mấy lời đàm tiếu của thôn dân, tuy rằng tính sỉ nhục rất mạnh nhưng lực sát thương không lớn.
Sau đó, nhóm bà thím thấy hai người hồn nhiên không để ý, có lẽ bọn họ cảm thấy không thú vị, nói hoài cũng chán. Đề tại lại chuyển hướng sang mẹ chồng nhà ai hành hạ con dâu, một ông già nhà ai luôn đi ngang qua nhà bà góa.
Cứ như vậy hơn nửa tháng qua đi, nhà của hai người được xây xong. Nhờ thôn dân thật thà, mỗi ngày bọn họ đều giúp đỡ đến tối mới đi, nếu không có lẽ còn phải kéo dài một khoảng thời gian mới xong.
Nhà không lớn, một phòng mất hai ba ngày làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro