Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chuẩn Bị Kết Hô...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
Điểm này Vương Thu Hương có thể hiểu được, “Khi nào đi đăng ký kết hôn?”
Trương Tiểu Phương nói: “Chờ Phương Kiếm Bình chuyển hết đồ sang nhà tôi, sau đó sẽ đi đăng ký kết hôn,”
Vương Thu Hương vô ý thức gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, nhưng sau khi hiểu được hết ý của câu này bà ta lại hỏi: “Không xây một ngôi nhà khác sao?”
Đừng nói Trương Tiểu Phương la hét nói không muốn lấy chồng, cho dù cô không phải Phương Kiếm Bình không thất thì với cái bộ dạng ngu ngốc này của cô, cha Trương và Cao Tố Lan làm sao có thể yên tâm cho cô và Phương Kiếm Bình ra ở riêng.
Cao Tố Lan nói: “Kiếm Bình đến ở nhà chúng tôi.”
Tạ Lan không khỏi nói: “Đó không phải là ở rể sao?”
Trương Tiểu Phương đang muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy chú Hai đang một mực đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt cô lại đổi ý nói: “Đúng vậy, chính là ở rể.”
Không ngoài dự đoán của Trương Tiểu Phương, chú Hai vừa nghe cô nói vậy thì nhanh chóng chen vào nói: “Tôi không đồng ý!”
Vương Thu Hương nghe thế thì sợ hết hồn, quay sang nhìn thấy bộ dạng chú Hai hung hăng thì nháy mắt hiểu rõ, nếu như Phương Kiếm Bình ở rể, thì con của ông ta làm sao có thể làm con thừa tự của anh cả.
Không còn kẻ địch, đoàn kết cũng mất.
Vương Thu Hương người này ngoại trừ hay ghen tị với người khác, còn thích xem náo nhiệt đã thế còn không chê chuyện lớn.
Nếu Phương Kiếm Bình không ở rể, thì việc làm con thừa tự cũng không tới phiên nhà bà ta. Bà ta có một trai một gái không có cách nào đưa con đi làm con thừa tự.
Năm 1960, nhà Trương Tiểu Phương khặp khó khăn, Vương Thu Hương đến vay lương thực, nhà họ Trương không có để cho bà ta vay, nhưng lúc nấu cháo sẽ mang đến cho bà ta một bát để bà ta cho đứa bé mới ra đời ăn.
Mấy năm gần đây, Vương Thu Hương càng không ít lần ăn bánh bột ngô của nhà Trương Tiểu Phương.
Chú Hai Trương tuy ở trong thôn nhưng lại cách xa nhà Vương Thu Hương, hơn nữa ông ta làm người keo kiệt đến cha ruột cũng không quản, cho nên Vương Thu Hương gả đến nhà họ Trương mười hai năm cũng chưa bao giờ được uống một ngụm nước của nhà ông ta.
Cho nên có để con nhà ai đến nhà Trương Tiểu Phương, Vương Thu Hương cũng không muốn cho con của chú Hai Trương đến.
Chỉ nghĩ đến việc hàng xóm nhà bà ta sau này sẽ biến thành một nhà chú Hai Trương, Vương Thu Hương đã không chịu nổi: “Anh hai không đồng ý có ích lợi gì? Anh cả là con trai anh, hay Trương Tiểu Phương là con gái anh? Tiểu Phương, Phương Kiếm Bình thím đồng ý, chị dâu Năm, chị có đồng ý không?” Vương Thu Hương lập tức quay sang hỏi Tạ Lan.
Tạ Lan đã sớm chướng mắt bộ dạng của chú Hai, nhưng bà ta lại sợ vợ của chú Hai, thím Hai là một người lợi hại, bà ta có thể mắng chửi người một ngày một đêm cũng không thấy mệt. Cho nên Tạ Lan không muốn dính vào chuyện này.
Nhưng sau đó bà ta lại nghĩ đến tổ trưởng Tôn của đồn công an trước kia là lính dưới quyền anh cả, sau này đi làm hộ khẩu gì đó cũng không cần nhờ vả người ngoài, Tạ Lan lập tức nói: “Tôi cũng đồng ý. Chú Tám, nhà chú thì sao?”
Chú Tám Trương là anh em cùng mẹ cùng cha với chú Năm Trương nên thấy chị dâu đồng ý, ông ta cũng theo sau nói: “Tôi cũng đồng ý.”
Vương Thu Hương lập tức nói: “Anh hai, chúng tôi đều đồng ý, anh không đồng ý cũng vô dụng.”
Chú Hai Trương không nghĩ tới Vương Thu Hương mỗi ngày đều nói xấu đại ca sẽ đột nhiên phản chiến. ông ta trở tay không kịp nên trong chốc lát cũng không biết nói gì.
Ông ta quay sang nhìn Phương Kiếm Bình hai mắt sáng ngời nói: “Mấy người đồng ý cũng có ích gì, việc này phải hỏi Phương Kiếm Bình. Đồng chí Phương, cậu ở thành phố đến nên có lẽ sẽ không biết quy củ ở nông thôn chúng tôi, nếu cậu ở rể nhà họ Trương thì sau này con sinh ra sẽ mang họ Trương nhà chúng tôi.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Trong thành phố cũng có ở rể.”
Chú Hai nóng nảy: “Cậu có ý gì?”
Người khác càng không vui thì Vương Thu Hương lại càng vui vẻ.
Thấy mục đích của chú Hai Trương không đạt được, Vương Thu Hương bật cười nói: “Ý gì anh còn không hiểu sao, anh so với Tiểu Phương còn ngu hơn.”
Lông mày Phương Kiếm Bình cau lại, rõ ràng là anh nói, sao lại nói đến trên người Tiểu Phương rồi.
Trương Tiểu Phương đẩy bà ta một cái: “Bà nói ai ngu?”
Vương Thu Hương lảo đảo lùi về sau một đoạn, đụng vào người Tạ Lan.
Tạ Lan đỡ bà ta.
Vương Thu Hương vừa đứng vững liền mắng: “Cái đồ không phân biệt tốt xấu! Không phát hiện thím đang giúp cháu sao?”
Sao Trương Tiểu Phương có thể không hiểu.
Cô sao lại không biết Vương Thu Hương đang đánh chủ ý gì, “Bà giúp tôi còn nói tôi ngu?”
“Cháu không ngu ngốc? Cháu không ngu ngốc thì thôn chúng ta sẽ không có ai ngu ngốc.”
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình qua nói: “Tôi có ngu ngốc thì Phương Kiếm Bình cũng là của tôi không phải của bà.”
Trương Tiểu Phương nói: “Chờ Phương Kiếm Bình chuyển hết đồ sang nhà tôi, sau đó sẽ đi đăng ký kết hôn,”
Vương Thu Hương vô ý thức gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, nhưng sau khi hiểu được hết ý của câu này bà ta lại hỏi: “Không xây một ngôi nhà khác sao?”
Đừng nói Trương Tiểu Phương la hét nói không muốn lấy chồng, cho dù cô không phải Phương Kiếm Bình không thất thì với cái bộ dạng ngu ngốc này của cô, cha Trương và Cao Tố Lan làm sao có thể yên tâm cho cô và Phương Kiếm Bình ra ở riêng.
Cao Tố Lan nói: “Kiếm Bình đến ở nhà chúng tôi.”
Tạ Lan không khỏi nói: “Đó không phải là ở rể sao?”
Trương Tiểu Phương đang muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy chú Hai đang một mực đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt cô lại đổi ý nói: “Đúng vậy, chính là ở rể.”
Không ngoài dự đoán của Trương Tiểu Phương, chú Hai vừa nghe cô nói vậy thì nhanh chóng chen vào nói: “Tôi không đồng ý!”
Vương Thu Hương nghe thế thì sợ hết hồn, quay sang nhìn thấy bộ dạng chú Hai hung hăng thì nháy mắt hiểu rõ, nếu như Phương Kiếm Bình ở rể, thì con của ông ta làm sao có thể làm con thừa tự của anh cả.
Không còn kẻ địch, đoàn kết cũng mất.
Vương Thu Hương người này ngoại trừ hay ghen tị với người khác, còn thích xem náo nhiệt đã thế còn không chê chuyện lớn.
Nếu Phương Kiếm Bình không ở rể, thì việc làm con thừa tự cũng không tới phiên nhà bà ta. Bà ta có một trai một gái không có cách nào đưa con đi làm con thừa tự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm 1960, nhà Trương Tiểu Phương khặp khó khăn, Vương Thu Hương đến vay lương thực, nhà họ Trương không có để cho bà ta vay, nhưng lúc nấu cháo sẽ mang đến cho bà ta một bát để bà ta cho đứa bé mới ra đời ăn.
Mấy năm gần đây, Vương Thu Hương càng không ít lần ăn bánh bột ngô của nhà Trương Tiểu Phương.
Chú Hai Trương tuy ở trong thôn nhưng lại cách xa nhà Vương Thu Hương, hơn nữa ông ta làm người keo kiệt đến cha ruột cũng không quản, cho nên Vương Thu Hương gả đến nhà họ Trương mười hai năm cũng chưa bao giờ được uống một ngụm nước của nhà ông ta.
Cho nên có để con nhà ai đến nhà Trương Tiểu Phương, Vương Thu Hương cũng không muốn cho con của chú Hai Trương đến.
Chỉ nghĩ đến việc hàng xóm nhà bà ta sau này sẽ biến thành một nhà chú Hai Trương, Vương Thu Hương đã không chịu nổi: “Anh hai không đồng ý có ích lợi gì? Anh cả là con trai anh, hay Trương Tiểu Phương là con gái anh? Tiểu Phương, Phương Kiếm Bình thím đồng ý, chị dâu Năm, chị có đồng ý không?” Vương Thu Hương lập tức quay sang hỏi Tạ Lan.
Tạ Lan đã sớm chướng mắt bộ dạng của chú Hai, nhưng bà ta lại sợ vợ của chú Hai, thím Hai là một người lợi hại, bà ta có thể mắng chửi người một ngày một đêm cũng không thấy mệt. Cho nên Tạ Lan không muốn dính vào chuyện này.
Nhưng sau đó bà ta lại nghĩ đến tổ trưởng Tôn của đồn công an trước kia là lính dưới quyền anh cả, sau này đi làm hộ khẩu gì đó cũng không cần nhờ vả người ngoài, Tạ Lan lập tức nói: “Tôi cũng đồng ý. Chú Tám, nhà chú thì sao?”
Chú Tám Trương là anh em cùng mẹ cùng cha với chú Năm Trương nên thấy chị dâu đồng ý, ông ta cũng theo sau nói: “Tôi cũng đồng ý.”
Vương Thu Hương lập tức nói: “Anh hai, chúng tôi đều đồng ý, anh không đồng ý cũng vô dụng.”
Chú Hai Trương không nghĩ tới Vương Thu Hương mỗi ngày đều nói xấu đại ca sẽ đột nhiên phản chiến. ông ta trở tay không kịp nên trong chốc lát cũng không biết nói gì.
Ông ta quay sang nhìn Phương Kiếm Bình hai mắt sáng ngời nói: “Mấy người đồng ý cũng có ích gì, việc này phải hỏi Phương Kiếm Bình. Đồng chí Phương, cậu ở thành phố đến nên có lẽ sẽ không biết quy củ ở nông thôn chúng tôi, nếu cậu ở rể nhà họ Trương thì sau này con sinh ra sẽ mang họ Trương nhà chúng tôi.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Trong thành phố cũng có ở rể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Hai nóng nảy: “Cậu có ý gì?”
Người khác càng không vui thì Vương Thu Hương lại càng vui vẻ.
Thấy mục đích của chú Hai Trương không đạt được, Vương Thu Hương bật cười nói: “Ý gì anh còn không hiểu sao, anh so với Tiểu Phương còn ngu hơn.”
Lông mày Phương Kiếm Bình cau lại, rõ ràng là anh nói, sao lại nói đến trên người Tiểu Phương rồi.
Trương Tiểu Phương đẩy bà ta một cái: “Bà nói ai ngu?”
Vương Thu Hương lảo đảo lùi về sau một đoạn, đụng vào người Tạ Lan.
Tạ Lan đỡ bà ta.
Vương Thu Hương vừa đứng vững liền mắng: “Cái đồ không phân biệt tốt xấu! Không phát hiện thím đang giúp cháu sao?”
Sao Trương Tiểu Phương có thể không hiểu.
Cô sao lại không biết Vương Thu Hương đang đánh chủ ý gì, “Bà giúp tôi còn nói tôi ngu?”
“Cháu không ngu ngốc? Cháu không ngu ngốc thì thôn chúng ta sẽ không có ai ngu ngốc.”
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình qua nói: “Tôi có ngu ngốc thì Phương Kiếm Bình cũng là của tôi không phải của bà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro