Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Trước Khi Kết H...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
Vương Thu Hương nghẹn lời.
Những người khác phản ứng lại liền cười ầm ĩ.
Tạ Lan cười rũ rượi tới mức không đứng thẳng lưng được, “Bà cô của tôi ơi, sau này không thể gọi là cô bé Tiểu Phương ngốc nghếch nữa rồi. Tiểu Phương là cô gái thông minh nhất trong thôn chúng ta.”
Trương Tiểu Phương nâng cằm ra vẻ đắc ý.
Cao Tố Lan không thấy thế, bà cảm thấy việc đánh người tới ngất xỉu rồi khiêng về nhà có gì mà làm con bé đắc ý tới vậy.
Cha Trương cũng nhìn không nổi nữa: “Kiếm Bình, cháu đi thu dọn đồ đạc đi. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên phạm phải chuyện không quá nghiêm trọng, nói không chừng giáo dục một chút liền thả bọn họ ra. Nếu như vẫn ở cùng một chỗ thì không thích hợp, cũng không được tự nhiên. ”
Mọi người nghe thấy vậy nên cũng không trêu trọc Trương Tiểu Phương nữa.
Cao Tố Lan không nhịn được hỏi ông: “Không phải là bị nhốt nửa tháng sao?”
Cha Trương: “Đây là tôi nói vậy. Cụ thể tình hình thì tùy theo pháp luật, nếu như không có luật quy định, thì khả năng chiều nay sẽ được thả, cũng có thể sẽ bị nhốt một ngày một đêm.”
Cao Tố Lan: “Bọn họ vẫn sẽ hãm hại Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương lắc đầu: “Bọn chúng từ đầu đến cuối chưa từng nói là do Kiếm Bình làm.”
Tạ Lan không khỏi thắc mắc: “Nếu mặc quần áo của Phương Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương: “Lưu Quý Tân nhìn thấy quần áo của cậu ấy được sao? Mặc trộm quần áo của cậu ấy hay là không mặc trộm quần áo của cậu ấy, tình tiết này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức báo cảnh sát.”
Tạ Lan chau mày: “Quá dễ dàng cho bọn chúng rồi, có thể nào nói với nông trường đuổi bọn chúng đi không?”
Những người khác nghe thấy vậy cũng nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức nói: “Đại gia, phải đuổi bọn họ đi. Tôi cứ nghĩ đến chuyện sau này phải tiếp tục làm việc với bọn họ, là cảm thấy đáng sợ rồi.”
Cha Trương nói: “Tôi cùng với Tiểu Phương và Kiếm Bình tới nông trường, hai đứa nó lên đăng ký kết hôn, tôi sang bên ủy ban cách mạng hỏi xem thế nào.”
Có người hỏi: “Hôm nay có hẹn đi đăng ký kết hôn à?”
Cao Tố Lan gật gật đầu.
Chú hai Trương nóng nảy hỏi: “Vội vàng như vậy làm sao được? Chị dâu, chuyện lớn thế này mẹ có biết không? Tiểu Phương là cháu gái ruột mẹ, giấu mẹ như vậy đâu có được.”
Cao Tố Lan có chút do dự, bà nhìn sang người bạn già của mình.
Trương Tiểu Phương lớn giọng nói: “Chuyện này thì có gì liên quan quái đến bà ấy chứ?”
“Bà ấy là bà nội của cháu đó.”
Trương Tiểu Phương nghĩ tới bà già kia liền cảm thấy buồn nôn.
Bà nội cô cũng có rất nhiều tật xấu, ví dụ như trọng nam khinh nữ, luôn cố tình xét nét mẹ cô. Nhưng sau khi mẹ cô sinh cô ra liền coi cô như bảo bối. Khi còn bé vừa không nhìn thấy cô đâu liền la làng, Tiểu Phương nhà tôi đâu, có ai nhìn thấy Tiểu Phương nhà tôi không. Khi cô lớn lên đi học ở trường, mẹ cô cho tiền sinh hoạt phí, bà nội cô còn lén cho thêm, thậm chí còn cho nhiều hơn mẹ cô cho.
Bà ta không chỉ coi thường cô, còn coi thường cả cha cô nữa.
Vậy mà còn có ý định can thiệp vào chuyện nhà cô nữa.
Ai cho bà ta mặt mũi đó!
Trương Tiểu Phương hét lớn, để cho mọi người đều nghe thấy: “Bà ta không coi tôi là cháu gái. Các người đừng cho rằng tôi không biết. Ngày ngày gọi tôi Tiểu Phương ngốc nghếch này Tiểu Phương ngốc nghếch nọ, vậy mà ngày Tết, đến cửa nhà tôi cũng không được bước vào. Cha, nếu cha dám quan tâm bà ta, con liền… con liền không nhận người cha này nữa! Cũng không cho Kiếm Bình nhận.” Cô chỉ vào Phương Kiếm Bình, “Anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình không quen biết ba người chú họ Trương, nhìn thấy Vương Thu Hương đứng về phía Trương Tiểu Phương thì cũng hiểu ông ta có đức hạnh gì. Anh nói với cha Trương: “Chú, xã hội mới đề cao quyền bình đẳng và tự do hôn nhân của mỗi người.” Anh quay qua nhìn chú hai Trương: “Lời bà mối nói đều là mê tín, trong thành phố, những phong tục cũ này đều dần dần bị xóa bỏ từng cái một. Chú hai Trương, vậy chú muốn anh cả chú phạm sai lầm, hay là hi vọng mẹ chú phạm sai lầm?”
Thôn họ Trương cách nông trường rất gần, bên nông trường náo loạn ầm ĩ tới mức nào thì chú hai Trương cũng đã chính mắt nhìn thấy, nhất thời không dám có ý kiến gì nữa.
Đám người chú chín Trương với chú năm Trương không khỏi đánh giá Phương Kiếm Bình, không hổ danh là người trong thành phố, không mắng chửi không đánh đập cũng có thể trị được chú hai Trương khó chơi này.
Tạ Lan không thể không nói: “Người được đi học tới cấp ba đúng là khác biệt.”
Những người khác phản ứng lại liền cười ầm ĩ.
Tạ Lan cười rũ rượi tới mức không đứng thẳng lưng được, “Bà cô của tôi ơi, sau này không thể gọi là cô bé Tiểu Phương ngốc nghếch nữa rồi. Tiểu Phương là cô gái thông minh nhất trong thôn chúng ta.”
Trương Tiểu Phương nâng cằm ra vẻ đắc ý.
Cao Tố Lan không thấy thế, bà cảm thấy việc đánh người tới ngất xỉu rồi khiêng về nhà có gì mà làm con bé đắc ý tới vậy.
Cha Trương cũng nhìn không nổi nữa: “Kiếm Bình, cháu đi thu dọn đồ đạc đi. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên phạm phải chuyện không quá nghiêm trọng, nói không chừng giáo dục một chút liền thả bọn họ ra. Nếu như vẫn ở cùng một chỗ thì không thích hợp, cũng không được tự nhiên. ”
Mọi người nghe thấy vậy nên cũng không trêu trọc Trương Tiểu Phương nữa.
Cao Tố Lan không nhịn được hỏi ông: “Không phải là bị nhốt nửa tháng sao?”
Cha Trương: “Đây là tôi nói vậy. Cụ thể tình hình thì tùy theo pháp luật, nếu như không có luật quy định, thì khả năng chiều nay sẽ được thả, cũng có thể sẽ bị nhốt một ngày một đêm.”
Cao Tố Lan: “Bọn họ vẫn sẽ hãm hại Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương lắc đầu: “Bọn chúng từ đầu đến cuối chưa từng nói là do Kiếm Bình làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lan không khỏi thắc mắc: “Nếu mặc quần áo của Phương Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương: “Lưu Quý Tân nhìn thấy quần áo của cậu ấy được sao? Mặc trộm quần áo của cậu ấy hay là không mặc trộm quần áo của cậu ấy, tình tiết này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức báo cảnh sát.”
Tạ Lan chau mày: “Quá dễ dàng cho bọn chúng rồi, có thể nào nói với nông trường đuổi bọn chúng đi không?”
Những người khác nghe thấy vậy cũng nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức nói: “Đại gia, phải đuổi bọn họ đi. Tôi cứ nghĩ đến chuyện sau này phải tiếp tục làm việc với bọn họ, là cảm thấy đáng sợ rồi.”
Cha Trương nói: “Tôi cùng với Tiểu Phương và Kiếm Bình tới nông trường, hai đứa nó lên đăng ký kết hôn, tôi sang bên ủy ban cách mạng hỏi xem thế nào.”
Có người hỏi: “Hôm nay có hẹn đi đăng ký kết hôn à?”
Cao Tố Lan gật gật đầu.
Chú hai Trương nóng nảy hỏi: “Vội vàng như vậy làm sao được? Chị dâu, chuyện lớn thế này mẹ có biết không? Tiểu Phương là cháu gái ruột mẹ, giấu mẹ như vậy đâu có được.”
Cao Tố Lan có chút do dự, bà nhìn sang người bạn già của mình.
Trương Tiểu Phương lớn giọng nói: “Chuyện này thì có gì liên quan quái đến bà ấy chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà ấy là bà nội của cháu đó.”
Trương Tiểu Phương nghĩ tới bà già kia liền cảm thấy buồn nôn.
Bà nội cô cũng có rất nhiều tật xấu, ví dụ như trọng nam khinh nữ, luôn cố tình xét nét mẹ cô. Nhưng sau khi mẹ cô sinh cô ra liền coi cô như bảo bối. Khi còn bé vừa không nhìn thấy cô đâu liền la làng, Tiểu Phương nhà tôi đâu, có ai nhìn thấy Tiểu Phương nhà tôi không. Khi cô lớn lên đi học ở trường, mẹ cô cho tiền sinh hoạt phí, bà nội cô còn lén cho thêm, thậm chí còn cho nhiều hơn mẹ cô cho.
Bà ta không chỉ coi thường cô, còn coi thường cả cha cô nữa.
Vậy mà còn có ý định can thiệp vào chuyện nhà cô nữa.
Ai cho bà ta mặt mũi đó!
Trương Tiểu Phương hét lớn, để cho mọi người đều nghe thấy: “Bà ta không coi tôi là cháu gái. Các người đừng cho rằng tôi không biết. Ngày ngày gọi tôi Tiểu Phương ngốc nghếch này Tiểu Phương ngốc nghếch nọ, vậy mà ngày Tết, đến cửa nhà tôi cũng không được bước vào. Cha, nếu cha dám quan tâm bà ta, con liền… con liền không nhận người cha này nữa! Cũng không cho Kiếm Bình nhận.” Cô chỉ vào Phương Kiếm Bình, “Anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình không quen biết ba người chú họ Trương, nhìn thấy Vương Thu Hương đứng về phía Trương Tiểu Phương thì cũng hiểu ông ta có đức hạnh gì. Anh nói với cha Trương: “Chú, xã hội mới đề cao quyền bình đẳng và tự do hôn nhân của mỗi người.” Anh quay qua nhìn chú hai Trương: “Lời bà mối nói đều là mê tín, trong thành phố, những phong tục cũ này đều dần dần bị xóa bỏ từng cái một. Chú hai Trương, vậy chú muốn anh cả chú phạm sai lầm, hay là hi vọng mẹ chú phạm sai lầm?”
Thôn họ Trương cách nông trường rất gần, bên nông trường náo loạn ầm ĩ tới mức nào thì chú hai Trương cũng đã chính mắt nhìn thấy, nhất thời không dám có ý kiến gì nữa.
Đám người chú chín Trương với chú năm Trương không khỏi đánh giá Phương Kiếm Bình, không hổ danh là người trong thành phố, không mắng chửi không đánh đập cũng có thể trị được chú hai Trương khó chơi này.
Tạ Lan không thể không nói: “Người được đi học tới cấp ba đúng là khác biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro