Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Kết Hôn 1
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
Phương Kiếm Bình không thể nói ra chữ “không”.
Cho dù sau khi tốt nghiệp vẫn bị điều về nông thôn, Phương Kiếm Bình cũng muốn đi.
Có thể đi đại học chứng minh vẫn còn có hy vọng.
Phương Kiếm Bình không muốn lừa ông: “Cháu nghe theo Tiểu Phương.”
Cha Trương hiểu: “Tiểu Phương đến rồi.”
Phương Kiếm Bình giật mình, quay đầu nhìn theo tầm mắt của ông, anh nhìn thấy Tiểu Phương một tay cầm mền một tay xách một túi đồ đi từ trong phòng ra.
Trương Tiểu Phương không thể không quan sát bản thân, không có vấn đề gì mà.
“Nhìn con làm gì?”
Cha Trương lập tức nói: “Tiểu Phương, cha hỏi Kiếm Bình có muốn đi học đại học không, Kiếm Bình nói muốn nghe theo con. Con bảo cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ đi, không muốn để cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ kết hôn với con.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được cau mày, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể nói đến chuyện đi học đại học.
Mấy người bọn họ ăn no rửng mỡ sao.
Đây không phải là tìm vấn đề nan giải cho cô sao.
Đương nhiên cô không hy vọng Phương Kiếm Bình sẽ đi.
Thứ nhất hai người họ vẫn chưa có tình cảm, Phương Kiếm Bình đã bay đi rồi chắc chắn sẽ không trở về nữa. Thứ hai, hiện tại trường đại học Công Nông Binh có vẻ rất nổi tiếng, nhưng mười năm sau vẫn chưa nổi tiếng bằng các trường chuyên ngàng trước sau cách mạng mười năm.
Phương Kiếm Bình không phải là người làm việc lớn, nào có thể để lỡ trường đại học Công Nông Binh.
Nhưng có thể về thành phố thì cũng có hy vọng, một người giỏi đoán ý người và hiểu nhân tình thế thái như cô nào có thể khiến Phương Kiếm Bình tuyệt vọng.
Mùa thu trường đại học mới khai giảng.
Hiện tại có để anh đi cũng không đi được.
Trương Tiểu Phương cảm thấy cô vẫn có cơ hội: “Đi đi, sao lại không đi? Đi học đại học đi. Cha, con có thể đi học không? Thóc đâu mà đãi gà rừng, vì vậy hãy cho con vào danh sách đi.”
Cha Trương hối hận vì đã lắm lời: “Con đừng nói leo. Kiếm Bình, Tiểu Phương nói rồi đấy.”
Phương Kiếm Bình nghe thấy rồi, anh cũng không bất ngờ, bởi vì Trương Tiểu Phương không thích anh như trước, còn có thể là bởi vì anh bị Lưu Quý Tân tính kế nên cô chê anh ngốc.
“Cháu nghe thấy rồi ạ.”
Cha Trương: “Cháu có muốn đi không?”
Trương Tiểu Phương cau mày, sao cha cô lại cố chấp như vậy chứ.
“Anh ấy muốn đi thì có thể đi sao? Cha không nỡ cho con nhưng lại cam lòng cho anh ấy sao?”
“Con có thể đừng nói leo không hả?” Cha Trương trừng mắt.
Trương Tiểu Phương tỏ vẻ vô tội: “Con nào có nói leo? Phương Kiếm Bình, anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình cảm thấy bí thư chi bộ thôn không thể để anh đi vào lúc này.
Người trong thôn tin rằng Tiểu Phương ngốc nghếch không hiểu những chuyện nam nữ, hai người họ không thể xảy ra chuyện gì. Cũng không tin anh và nhà Trương Tiểu Phương không có giao dịch gì.
Ông nội anh đã từng nói, bản chất con người là như vậy.
Bí thư chi bộ Trương cho anh vào danh sách, bề ngoài người trong thôn sẽ không nói gì nhưng cũng sẽ bàn tán ở sau lưng rằng anh đã hứa sẽ cho nhà Trương Tiểu Phương bao nhiêu lợi ích.
Nhiệm ký làm bí thư chi bộ của ông cũng sắp kết thúc rồi.
Người thông minh như bí thư chi bộ chắc chắn sẽ không làm loại mất cả chì lẫn chài lợi bất cập hại.
Phương Kiếm Bình cười rồi lắc đầu.
Cha Trương cay mày: “Tiểu Phương như vậy, chú cho con bé đi thì con bé có bản lĩnh đi sao?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi ngược lại.
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Cha không cho con đi sao cha biết con không thể đi?”
“Con biết một cộng một bằng mấy? Con có biết một ngày có mấy tiếng không? Một năm có bao nhiêu ngày không?” Cha Trương liên tục chất vấn.
Trương Tiểu Phương quay sang phía Phương Kiếm Bình: “Cha tôi bị ngốc hay sao ấy? Một cộng một bằng hai đến Đại Hoàng còn biết, ông ấy lại không biết?”
“Khụ!” Phương Kiếm Bình thật sự không muốn cười.
Vị thanh niên trí thức kia cũng không muốn cười, nhưng anh thật sự không nhịn được, vội vàng che miệng lại.
Cha Trương tức giận, muốn gõ lên đầu Trương Tiểu Phương: “Con bé hỗn láo này!”
Phương Kiếm Bình biết ông sẽ động thủ, liền vội vàng ngăn lại.
Cao Tố Lan thở dài, tại sao lại hỏi những chuyện rõ ràng như thế này chứ.
Phương Kiếm Bình ăn ngay nói thật càng làm tổn thương tình cảm a.
Lão già này, không biết phải hồ đồ một chút trong cuộc sống sao.
May mà cô con gái ngốc không hiểu chuyện đã thoát được rồi.
Cho dù sau khi tốt nghiệp vẫn bị điều về nông thôn, Phương Kiếm Bình cũng muốn đi.
Có thể đi đại học chứng minh vẫn còn có hy vọng.
Phương Kiếm Bình không muốn lừa ông: “Cháu nghe theo Tiểu Phương.”
Cha Trương hiểu: “Tiểu Phương đến rồi.”
Phương Kiếm Bình giật mình, quay đầu nhìn theo tầm mắt của ông, anh nhìn thấy Tiểu Phương một tay cầm mền một tay xách một túi đồ đi từ trong phòng ra.
Trương Tiểu Phương không thể không quan sát bản thân, không có vấn đề gì mà.
“Nhìn con làm gì?”
Cha Trương lập tức nói: “Tiểu Phương, cha hỏi Kiếm Bình có muốn đi học đại học không, Kiếm Bình nói muốn nghe theo con. Con bảo cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ đi, không muốn để cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ kết hôn với con.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được cau mày, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể nói đến chuyện đi học đại học.
Mấy người bọn họ ăn no rửng mỡ sao.
Đây không phải là tìm vấn đề nan giải cho cô sao.
Đương nhiên cô không hy vọng Phương Kiếm Bình sẽ đi.
Thứ nhất hai người họ vẫn chưa có tình cảm, Phương Kiếm Bình đã bay đi rồi chắc chắn sẽ không trở về nữa. Thứ hai, hiện tại trường đại học Công Nông Binh có vẻ rất nổi tiếng, nhưng mười năm sau vẫn chưa nổi tiếng bằng các trường chuyên ngàng trước sau cách mạng mười năm.
Phương Kiếm Bình không phải là người làm việc lớn, nào có thể để lỡ trường đại học Công Nông Binh.
Nhưng có thể về thành phố thì cũng có hy vọng, một người giỏi đoán ý người và hiểu nhân tình thế thái như cô nào có thể khiến Phương Kiếm Bình tuyệt vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa thu trường đại học mới khai giảng.
Hiện tại có để anh đi cũng không đi được.
Trương Tiểu Phương cảm thấy cô vẫn có cơ hội: “Đi đi, sao lại không đi? Đi học đại học đi. Cha, con có thể đi học không? Thóc đâu mà đãi gà rừng, vì vậy hãy cho con vào danh sách đi.”
Cha Trương hối hận vì đã lắm lời: “Con đừng nói leo. Kiếm Bình, Tiểu Phương nói rồi đấy.”
Phương Kiếm Bình nghe thấy rồi, anh cũng không bất ngờ, bởi vì Trương Tiểu Phương không thích anh như trước, còn có thể là bởi vì anh bị Lưu Quý Tân tính kế nên cô chê anh ngốc.
“Cháu nghe thấy rồi ạ.”
Cha Trương: “Cháu có muốn đi không?”
Trương Tiểu Phương cau mày, sao cha cô lại cố chấp như vậy chứ.
“Anh ấy muốn đi thì có thể đi sao? Cha không nỡ cho con nhưng lại cam lòng cho anh ấy sao?”
“Con có thể đừng nói leo không hả?” Cha Trương trừng mắt.
Trương Tiểu Phương tỏ vẻ vô tội: “Con nào có nói leo? Phương Kiếm Bình, anh nói đi!”
Phương Kiếm Bình cảm thấy bí thư chi bộ thôn không thể để anh đi vào lúc này.
Người trong thôn tin rằng Tiểu Phương ngốc nghếch không hiểu những chuyện nam nữ, hai người họ không thể xảy ra chuyện gì. Cũng không tin anh và nhà Trương Tiểu Phương không có giao dịch gì.
Ông nội anh đã từng nói, bản chất con người là như vậy.
Bí thư chi bộ Trương cho anh vào danh sách, bề ngoài người trong thôn sẽ không nói gì nhưng cũng sẽ bàn tán ở sau lưng rằng anh đã hứa sẽ cho nhà Trương Tiểu Phương bao nhiêu lợi ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiệm ký làm bí thư chi bộ của ông cũng sắp kết thúc rồi.
Người thông minh như bí thư chi bộ chắc chắn sẽ không làm loại mất cả chì lẫn chài lợi bất cập hại.
Phương Kiếm Bình cười rồi lắc đầu.
Cha Trương cay mày: “Tiểu Phương như vậy, chú cho con bé đi thì con bé có bản lĩnh đi sao?”
Phương Kiếm Bình bị hỏi ngược lại.
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Cha không cho con đi sao cha biết con không thể đi?”
“Con biết một cộng một bằng mấy? Con có biết một ngày có mấy tiếng không? Một năm có bao nhiêu ngày không?” Cha Trương liên tục chất vấn.
Trương Tiểu Phương quay sang phía Phương Kiếm Bình: “Cha tôi bị ngốc hay sao ấy? Một cộng một bằng hai đến Đại Hoàng còn biết, ông ấy lại không biết?”
“Khụ!” Phương Kiếm Bình thật sự không muốn cười.
Vị thanh niên trí thức kia cũng không muốn cười, nhưng anh thật sự không nhịn được, vội vàng che miệng lại.
Cha Trương tức giận, muốn gõ lên đầu Trương Tiểu Phương: “Con bé hỗn láo này!”
Phương Kiếm Bình biết ông sẽ động thủ, liền vội vàng ngăn lại.
Cao Tố Lan thở dài, tại sao lại hỏi những chuyện rõ ràng như thế này chứ.
Phương Kiếm Bình ăn ngay nói thật càng làm tổn thương tình cảm a.
Lão già này, không biết phải hồ đồ một chút trong cuộc sống sao.
May mà cô con gái ngốc không hiểu chuyện đã thoát được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro