Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Trước Khi Kết H...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-10-01 16:21:04
“Hằng ngày chung sống mà ông ấy cũng chưa từng nói ra ư?”
Phương Kiếm Bình cẩn thận nhớ lại, ấn tượng của anh với cha thực sự rất mơ hồ, “Công việc của ông ấy và mẹ tôi rất bận, tôi được ông bà nội nuôi lớn.”
“Thư tay thì sao?”
Phương Kiếm Bình: “Để tôi về xem lại.”
Nam thanh niên thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tỏ vẻ đồng cảm với anh.
Phương Kiếm Bình buồn cười nhìn dáng vẻ của anh ta đang nghĩ rằng anh nhảy vào hố lửa, “Tiểu Phương thực ra không ngốc, chỉ là có chút đơn thuần vô tâm. Cô ấy mặc dù là người nông thôn, nhưng chúng ta bây giờ không phải cũng giống Tiểu Phương hay sao?”
Hộ khẩu cũng đã ở đây rồi, bây giờ bọn họ đích thực là người nông thôn.
Phương Kiếm Bình lại nói: “Tiểu Phương là nông dân, nhưng cũng là công nhân ở nông trường. Sau này nghỉ hưu còn có lương hưu, nói không chừng còn sống tốt hơn chúng ta.”
“Cô ấy còn có lương hưu?” Anh ta không dám tin hỏi lại.
Phương Kiếm Bình gật đầu, nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cậu không biết sao?”
Anh thanh niên đã quên mất.
Phương Kiếm Bình vỗ vai anh ta: “Cậu nên chúng mừng tôi.”
“Chúc mừng cậu trở thành phò mã gia nhà họ Trương?” anh ta nhìn vào phòng không thấy Tiểu Phương đi ra mới dám nói tiếp: “Cậu không sợ một ngày nào đó cô ấy tức giận, liền bẻ gãy đôi tay và đôi chân gầy guộc này của cậu à?”
Phương Kiếm Bình trước đây có sợ, nhưng trải qua một thời gian chung đụng thì không sợ nữa: “Nói chuyện tử tế với cô ấy, đừng nói cô ấy đần hay ngốc, Tiểu Phương nghe có thể chấp nhận được.”
“Có thể chấp nhận được mà còn đánh cậu ngất xỉu rồi khiêng về nhà?”
Phương Kiếm Bình nghĩ lại chuyện tối hôm qua: “Tôi nói cô ấy đừng càn quấy. Nếu tôi đi cùng cô ấy, đợi sau khi cô ấy ngủ thiếp đi rồi mới quay về, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“May là cậu không quay về. Bằng không cậu càng nói càng sẽ không rõ ràng.”
Phương Kiếm Bình: “Cậu xem cậu đó, lại nói vậy rồi.”
“Tôi ——” Anh ta nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng nuốt lời định nói trở lại, quay đầu lại nhìn, thấy bí thư chi bộ thôn cùng với vợ ông ấy đang bước tới bên này, “Cha mẹ vợ cậu tới rồi kìa, để nói sau đi.” Đoạn lại nói, “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, chúc cậu hạnh phúc.”
Phương Kiếm Bình: “Không hạnh phúc cũng tốt hơn ở bên đó.”
Ít nhất ở đây được ăn ngon.
Anh ta cho rằng anh đang nói tới chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên, “Cũng phải. Nhưng mong phía cháu của Lưu Quý Bình có thể tới tố cáo hắn ta, cho hắn ngồi vài năm.”
Phương Kiếm Bình cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì không tạo thành thương tổn thực chất cho anh ta. Nếu tính ra, Trương Tiểu Phương cho hắn hai cú đánh kia còn nghiêm trọng hơn cả sai lầm mà Lưu Quý Tân phạm phải.
Chỉ mong tổ trưởng Tôn nể mặt bí thư Trương, sau đó đề nghị tòa án xét xử lại, bởi vì chuyện hắn và Đoàn Y Nhiên làm có ảnh hưởng rất xấu.
Bí thư Trương đến: "Sao lại đứng bên ngoài? Tiểu Phương đâu? ”
Phương Kiếm Bình: “Ở bên trong ạ, chúng cháu ở ngoài này nói chút chuyện.”
Ông Trương nhịn không được đánh giá hai người, hoài nghi bọn họ đang nói con gái nhà ông: "Trời lạnh thế này, có chuyện gì không thể vào phòng nói? ”
Người thanh niên nghe thấy vậy sắc mặt có chút không tự nhiên.
Cha Trương thấy anh ta như vậy cũng liền đổi sắc.
Phương Kiếm Bình biết ông đang hiểu lầm, mặc dù không rõ ông đang nghĩ gì, nhưng không thể để ông hiểu lầm vậy được. Dù sao cũng sắp trở thành người một nhà, bèn nghĩ ra một lý do: “Chúng cháu đang nói về việc học đại học.”
Anh chàng kia sửng sốt, trong nháy mát không kịp phản ứng lại.
Trước mặt cha Trương, sao anh có thể nói đến việc này.
Cha Trương hỏi: “Cháu muốn đi học à?”
Phương Kiếm Bình chỉ thuận miệng lấy một cái cớ để nói, không nghĩ tới ông sẽ hỏi vậy, có chút hoảng hốt không nghĩ ra phải trả lời ông thế nào.
Trầm tư một khắc, nói: “Cháu và Tiểu Phương sắp kết hôn rồi.”
Thôn nhà họ Trương không có cây ngô đồng, Phương Kiến Bình không ở lại được.
Anh thực sự là có suy nghĩ như vậy, vừa vặn Tiểu Phương chê anh giống như một mẹ già, lần đăng ký kết hôn này sẽ không làm. Cùng lắm thì đi dạo một vòng đến nông trại rồi trở về nói với người trong thôn là xong. Qua một thời gian, Phương Kiếm Bình trở về thành phố, lại đi dạo một vòng nói bọn họ ly hôn.
Cha Trương: “Khoan hãy nói kết hôn hay không kết hôn. Trước tiên nói xem, cháu có muốn đi hay không.”
Phương Kiếm Bình cẩn thận nhớ lại, ấn tượng của anh với cha thực sự rất mơ hồ, “Công việc của ông ấy và mẹ tôi rất bận, tôi được ông bà nội nuôi lớn.”
“Thư tay thì sao?”
Phương Kiếm Bình: “Để tôi về xem lại.”
Nam thanh niên thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tỏ vẻ đồng cảm với anh.
Phương Kiếm Bình buồn cười nhìn dáng vẻ của anh ta đang nghĩ rằng anh nhảy vào hố lửa, “Tiểu Phương thực ra không ngốc, chỉ là có chút đơn thuần vô tâm. Cô ấy mặc dù là người nông thôn, nhưng chúng ta bây giờ không phải cũng giống Tiểu Phương hay sao?”
Hộ khẩu cũng đã ở đây rồi, bây giờ bọn họ đích thực là người nông thôn.
Phương Kiếm Bình lại nói: “Tiểu Phương là nông dân, nhưng cũng là công nhân ở nông trường. Sau này nghỉ hưu còn có lương hưu, nói không chừng còn sống tốt hơn chúng ta.”
“Cô ấy còn có lương hưu?” Anh ta không dám tin hỏi lại.
Phương Kiếm Bình gật đầu, nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cậu không biết sao?”
Anh thanh niên đã quên mất.
Phương Kiếm Bình vỗ vai anh ta: “Cậu nên chúng mừng tôi.”
“Chúc mừng cậu trở thành phò mã gia nhà họ Trương?” anh ta nhìn vào phòng không thấy Tiểu Phương đi ra mới dám nói tiếp: “Cậu không sợ một ngày nào đó cô ấy tức giận, liền bẻ gãy đôi tay và đôi chân gầy guộc này của cậu à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Kiếm Bình trước đây có sợ, nhưng trải qua một thời gian chung đụng thì không sợ nữa: “Nói chuyện tử tế với cô ấy, đừng nói cô ấy đần hay ngốc, Tiểu Phương nghe có thể chấp nhận được.”
“Có thể chấp nhận được mà còn đánh cậu ngất xỉu rồi khiêng về nhà?”
Phương Kiếm Bình nghĩ lại chuyện tối hôm qua: “Tôi nói cô ấy đừng càn quấy. Nếu tôi đi cùng cô ấy, đợi sau khi cô ấy ngủ thiếp đi rồi mới quay về, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“May là cậu không quay về. Bằng không cậu càng nói càng sẽ không rõ ràng.”
Phương Kiếm Bình: “Cậu xem cậu đó, lại nói vậy rồi.”
“Tôi ——” Anh ta nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng nuốt lời định nói trở lại, quay đầu lại nhìn, thấy bí thư chi bộ thôn cùng với vợ ông ấy đang bước tới bên này, “Cha mẹ vợ cậu tới rồi kìa, để nói sau đi.” Đoạn lại nói, “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, chúc cậu hạnh phúc.”
Phương Kiếm Bình: “Không hạnh phúc cũng tốt hơn ở bên đó.”
Ít nhất ở đây được ăn ngon.
Anh ta cho rằng anh đang nói tới chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên, “Cũng phải. Nhưng mong phía cháu của Lưu Quý Bình có thể tới tố cáo hắn ta, cho hắn ngồi vài năm.”
Phương Kiếm Bình cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì không tạo thành thương tổn thực chất cho anh ta. Nếu tính ra, Trương Tiểu Phương cho hắn hai cú đánh kia còn nghiêm trọng hơn cả sai lầm mà Lưu Quý Tân phạm phải.
Chỉ mong tổ trưởng Tôn nể mặt bí thư Trương, sau đó đề nghị tòa án xét xử lại, bởi vì chuyện hắn và Đoàn Y Nhiên làm có ảnh hưởng rất xấu.
Bí thư Trương đến: "Sao lại đứng bên ngoài? Tiểu Phương đâu? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Kiếm Bình: “Ở bên trong ạ, chúng cháu ở ngoài này nói chút chuyện.”
Ông Trương nhịn không được đánh giá hai người, hoài nghi bọn họ đang nói con gái nhà ông: "Trời lạnh thế này, có chuyện gì không thể vào phòng nói? ”
Người thanh niên nghe thấy vậy sắc mặt có chút không tự nhiên.
Cha Trương thấy anh ta như vậy cũng liền đổi sắc.
Phương Kiếm Bình biết ông đang hiểu lầm, mặc dù không rõ ông đang nghĩ gì, nhưng không thể để ông hiểu lầm vậy được. Dù sao cũng sắp trở thành người một nhà, bèn nghĩ ra một lý do: “Chúng cháu đang nói về việc học đại học.”
Anh chàng kia sửng sốt, trong nháy mát không kịp phản ứng lại.
Trước mặt cha Trương, sao anh có thể nói đến việc này.
Cha Trương hỏi: “Cháu muốn đi học à?”
Phương Kiếm Bình chỉ thuận miệng lấy một cái cớ để nói, không nghĩ tới ông sẽ hỏi vậy, có chút hoảng hốt không nghĩ ra phải trả lời ông thế nào.
Trầm tư một khắc, nói: “Cháu và Tiểu Phương sắp kết hôn rồi.”
Thôn nhà họ Trương không có cây ngô đồng, Phương Kiến Bình không ở lại được.
Anh thực sự là có suy nghĩ như vậy, vừa vặn Tiểu Phương chê anh giống như một mẹ già, lần đăng ký kết hôn này sẽ không làm. Cùng lắm thì đi dạo một vòng đến nông trại rồi trở về nói với người trong thôn là xong. Qua một thời gian, Phương Kiếm Bình trở về thành phố, lại đi dạo một vòng nói bọn họ ly hôn.
Cha Trương: “Khoan hãy nói kết hôn hay không kết hôn. Trước tiên nói xem, cháu có muốn đi hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro