[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Chỉ Muốn Cô Ấy....
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kim Xảo Chi rất không tình nguyện, nhưng dù có miễn cưỡng đến đâu, cô ta cũng không thể làm gì được, công việc là bộ mặt của bọn họ, là vốn liếng để bọn họ có thể tự hào với người thân và bạn bè, là nguồn tài nguyên liên tục không ngừng trong cuộc sống của bọn họ. Thà rằng trước mắt bị móc sạch, cũng không thể bị mất hết mặt mũi, để em trai phải tới tận đơn vị làm ầm ý, nhưng mà...
Hiện tại bọn họ thực sự không có sáu nghìn năm trăm tệ.
“Em trai, chị đưa toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm cho em và chị cả trước, khoảng một nghìn năm trăm tệ, còn năm nghìn tệ, có thể cho anh chị trả dần hàng tháng được không?”
trước tiên ta lấy hết tiền trong sổ ngân hàng đưa cho ngươi. Chính xác là 1.500 tệ. Ta có thể cho ngươi 5.000 tệ còn lại hàng tháng được không?"
Chu Quang Hách không trả lời mà lại nhìn về phía Chu Phục Hưng: “Anh cả, anh nghĩ thế nào?”
Chu Phúc Hưng siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm nói: “Ba ngày, trong vòng ba ngày anh sẽ giao toàn bộ cho em!”
“Anh điên rồi!” Kim Xảo Chi trợn mắt hét lên: “Anh có bán cả nhà chúng ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Cô câm miệng lại!” Chu Phục Hưng mắng: “Với tính tình của em trai tôi, cô cho rằng nó nói đi tới đơn vị là nói đùa với cô sao?”
Kim Xảo Chi im lặng, cô đương nhiên biết người em trai này không nói đùa, cho nên cô ta mới đưa hết tiền tiết kiệm ra, còn lại từ từ sẽ trả, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc bàn bạc lại hay là trực tiếp không đưa.
Bọn họ thực sự không có nhiều tiền như vậy.
Bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Bọn họ đi đâu làm gì, Thủy Lang không quan tâm cô lại đi xem một căn phòng khác, căn phòng này rất đơn giản, có một cái giường một mét rưỡi, một tủ quần áo lớn có gương, một tủ ngăn kéo, một bàn viết, không bày trí đồ đạc dư thừa nào, ở bên giường có một túi đồ màu xanh quân đội cho thấy đây là chỗ ở của Chu Quang Hách.
Nhưng từ dấu vết kéo lê trên nền xi măng, có thể thấy được, căn phòng này có lẽ là không phải lúc nào cũng dành cho Chu Quang Hách, bình thường có lẽ là có người khác sử dụng.
“Đồ dùng trong nhà đã khá đầy đủ, không cần phải di chuyển nữa. Chị cả và ba cháu ở gian phòng đối diện, căn phòng này sẽ giữ lại làm phòng tân hôn của chúng ta.”
Kim Xảo Chi cắm móng tay vào da thịt, kìm lại tiếng hét phát ra từ miệng, không cần di chuyển?
Đồ dùng trong nhà các người đầy đủ hết, vậy chúng tôi thì sao?
Tầng dưới tường mới được quét vôi, cửa sổ cũng vừa mới sơn, sàn nhà đã trả tiền đang được sửa sang, tủ trong phòng ngủ chính của bọn họ cũng được thay thế bằng những kiểu dáng thời thượng nhất, chỉ một cái ghế sofa làm bằng lông nhung thiên nga đã mua hết ba trăm tệ.
Kim Xảo Chi rất không tình nguyện, nhưng dù có miễn cưỡng đến đâu, cô ta cũng không thể làm gì được, công việc là bộ mặt của bọn họ, là vốn liếng để bọn họ có thể tự hào với người thân và bạn bè, là nguồn tài nguyên liên tục không ngừng trong cuộc sống của bọn họ. Thà rằng trước mắt bị móc sạch, cũng không thể bị mất hết mặt mũi, để em trai phải tới tận đơn vị làm ầm ý, nhưng mà...
Hiện tại bọn họ thực sự không có sáu nghìn năm trăm tệ.
“Em trai, chị đưa toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm cho em và chị cả trước, khoảng một nghìn năm trăm tệ, còn năm nghìn tệ, có thể cho anh chị trả dần hàng tháng được không?”
trước tiên ta lấy hết tiền trong sổ ngân hàng đưa cho ngươi. Chính xác là 1.500 tệ. Ta có thể cho ngươi 5.000 tệ còn lại hàng tháng được không?"
Chu Quang Hách không trả lời mà lại nhìn về phía Chu Phục Hưng: “Anh cả, anh nghĩ thế nào?”
Chu Phúc Hưng siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm nói: “Ba ngày, trong vòng ba ngày anh sẽ giao toàn bộ cho em!”
“Anh điên rồi!” Kim Xảo Chi trợn mắt hét lên: “Anh có bán cả nhà chúng ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Cô câm miệng lại!” Chu Phục Hưng mắng: “Với tính tình của em trai tôi, cô cho rằng nó nói đi tới đơn vị là nói đùa với cô sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Xảo Chi im lặng, cô đương nhiên biết người em trai này không nói đùa, cho nên cô ta mới đưa hết tiền tiết kiệm ra, còn lại từ từ sẽ trả, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc bàn bạc lại hay là trực tiếp không đưa.
Bọn họ thực sự không có nhiều tiền như vậy.
Bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Bọn họ đi đâu làm gì, Thủy Lang không quan tâm cô lại đi xem một căn phòng khác, căn phòng này rất đơn giản, có một cái giường một mét rưỡi, một tủ quần áo lớn có gương, một tủ ngăn kéo, một bàn viết, không bày trí đồ đạc dư thừa nào, ở bên giường có một túi đồ màu xanh quân đội cho thấy đây là chỗ ở của Chu Quang Hách.
Nhưng từ dấu vết kéo lê trên nền xi măng, có thể thấy được, căn phòng này có lẽ là không phải lúc nào cũng dành cho Chu Quang Hách, bình thường có lẽ là có người khác sử dụng.
“Đồ dùng trong nhà đã khá đầy đủ, không cần phải di chuyển nữa. Chị cả và ba cháu ở gian phòng đối diện, căn phòng này sẽ giữ lại làm phòng tân hôn của chúng ta.”
Kim Xảo Chi cắm móng tay vào da thịt, kìm lại tiếng hét phát ra từ miệng, không cần di chuyển?
Đồ dùng trong nhà các người đầy đủ hết, vậy chúng tôi thì sao?
Tầng dưới tường mới được quét vôi, cửa sổ cũng vừa mới sơn, sàn nhà đã trả tiền đang được sửa sang, tủ trong phòng ngủ chính của bọn họ cũng được thay thế bằng những kiểu dáng thời thượng nhất, chỉ một cái ghế sofa làm bằng lông nhung thiên nga đã mua hết ba trăm tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro