[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Đồng Chí Họ Trâ...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Âm thanh thông báo ở ga tàu Thượng Hải vang lên, tàu lửa dần chậm lại.
Thủy Lang giật mình, bất chấp lau nước miếng, lập tức vịn cửa sổ tàu nhìn ra bên ngoài.
Đám người đứng trên trạm tàu đuổi theo cửa xe đi về phía trước, trên mặt tràn ngập vẻ vui vẻ và trông đợi, mặc áo sơ mi màu lam, áo sơ mi màu trắng, quần áo không khác gì thanh niên trí thức vùng hoang dã phương Bắc, nhưng quần áo tươm tất cùng tướng mạo tinh thần lại hoàn toàn khác biệt, dù sao cũng là người ăn lương thực thành phố.
Thủy Lanh rất nhanh đã chú ý tới một người đàn ông cực kỳ bắt mắt, anh rất cao, cao hơn trưởng trạm đứng trên bục vẫy cờ xanh một khúc, bóng của biển hiệu trạm rũ xuống che khuất nửa bên mặt của anh, phác họa đường nét rõ ràng, toàn thân mang lại cảm giác trầm thấp, vô thức thu hút ánh mắt rất nhiều người.
“Thấy người có ánh mặt trời tỏa ra bốn phía, khí thế thâm trầm lộ ra ngoài, chính xác là vị hôn phu nổi bật của cô không sai!”
Trái tim treo lơ lửng mấy hôm nay của Thủy Lang cuối cùng cũng rơi xuống đất, rụt nửa người nhoài ra cửa sổ vào.
Bởi vì trình độ nhìn kỹ của cô, tiết kiệm thời gian tìm người mò kim đáy biển, xách chiếc túi đan màu xanh bên chân, yên tĩnh đợi xuống xe.
Đám người nằm toa dưới leo ra ngoài, lối đi vốn bị chặn lại càng chật như nếm cối, chật chội đến mức có thể chen chết con muỗi.
Ngồi tàu lửa bốn ngày ba đêm, đã tiêu hao hết sự kiên trì của Thủy Lang, mắt thấy đám người vì tranh nhau nhanh chóng xuống tàu tranh nhau lấy hành lý, mà va chạm rùm beng, lúc này từ bỏ ý định xếp hàng từ từ xuống tàu.
Nhét chiếc túi đan to màu xanh ra ngoài cửa sổ tàu, khoảnh kahwsc xe lửa vừa dừng hẳn, thì đạp lên ghế ngồi giẫm lên cửa sổ tàu, nhảy xuống trên trạm, trong ánh mắt ngạc nhiên và ghen tỵ của người trong tàu, trở thành hành khách xuống tàu đầu tiên.
Thủy Lang xách túi đan trên vai, đi về phía người nổi bật trong đám người.
Dù kiêu ngạo đến đâu, chuyện liên quan đến ở lại thành hay không, lòng mấy ngày nay tựa như chiên trên lửa.
Ba tháng trước, cô vừa mới dọn vào căn nhà lớn mình mới tu sửa rồi đi ngủ, vừa mở mắt ra đã xuyên đến thập niên 70 xa xôi, quanh năm chịu ảnh hưởng luồng khí lạnh Siberia, nhiệt độ vùng hoang dã phương Bắc âm 30 đến 40 độ, xuyên vào thanh niên trí thức trùng tên trùng họ giống diện mạo với cô.
Kiếp trước nguyên chủ nhận lầm tiểu tam hại chết mẹ mình là ân nhân, đầu tiên là giao căn nhà lớn và gia sản của mình ở Thượng Hải, đi nghìn dặm xuống nông thôn.
Mười năm sau trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa, xé di chúc, dẫn đến căn nhà riêng và tiền bồi thường mẹ để lại đều vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa mới xuyên qua ngày thứ hai, nhận được thư của tiểu tam, trong câu chữ quan tâm xen lẫn lời đe dọa, mục đích là để cho cô xé di chúc.
Xé di chúc?
Âm thanh thông báo ở ga tàu Thượng Hải vang lên, tàu lửa dần chậm lại.
Thủy Lang giật mình, bất chấp lau nước miếng, lập tức vịn cửa sổ tàu nhìn ra bên ngoài.
Đám người đứng trên trạm tàu đuổi theo cửa xe đi về phía trước, trên mặt tràn ngập vẻ vui vẻ và trông đợi, mặc áo sơ mi màu lam, áo sơ mi màu trắng, quần áo không khác gì thanh niên trí thức vùng hoang dã phương Bắc, nhưng quần áo tươm tất cùng tướng mạo tinh thần lại hoàn toàn khác biệt, dù sao cũng là người ăn lương thực thành phố.
Thủy Lanh rất nhanh đã chú ý tới một người đàn ông cực kỳ bắt mắt, anh rất cao, cao hơn trưởng trạm đứng trên bục vẫy cờ xanh một khúc, bóng của biển hiệu trạm rũ xuống che khuất nửa bên mặt của anh, phác họa đường nét rõ ràng, toàn thân mang lại cảm giác trầm thấp, vô thức thu hút ánh mắt rất nhiều người.
“Thấy người có ánh mặt trời tỏa ra bốn phía, khí thế thâm trầm lộ ra ngoài, chính xác là vị hôn phu nổi bật của cô không sai!”
Trái tim treo lơ lửng mấy hôm nay của Thủy Lang cuối cùng cũng rơi xuống đất, rụt nửa người nhoài ra cửa sổ vào.
Bởi vì trình độ nhìn kỹ của cô, tiết kiệm thời gian tìm người mò kim đáy biển, xách chiếc túi đan màu xanh bên chân, yên tĩnh đợi xuống xe.
Đám người nằm toa dưới leo ra ngoài, lối đi vốn bị chặn lại càng chật như nếm cối, chật chội đến mức có thể chen chết con muỗi.
Ngồi tàu lửa bốn ngày ba đêm, đã tiêu hao hết sự kiên trì của Thủy Lang, mắt thấy đám người vì tranh nhau nhanh chóng xuống tàu tranh nhau lấy hành lý, mà va chạm rùm beng, lúc này từ bỏ ý định xếp hàng từ từ xuống tàu.
Nhét chiếc túi đan to màu xanh ra ngoài cửa sổ tàu, khoảnh kahwsc xe lửa vừa dừng hẳn, thì đạp lên ghế ngồi giẫm lên cửa sổ tàu, nhảy xuống trên trạm, trong ánh mắt ngạc nhiên và ghen tỵ của người trong tàu, trở thành hành khách xuống tàu đầu tiên.
Thủy Lang xách túi đan trên vai, đi về phía người nổi bật trong đám người.
Dù kiêu ngạo đến đâu, chuyện liên quan đến ở lại thành hay không, lòng mấy ngày nay tựa như chiên trên lửa.
Ba tháng trước, cô vừa mới dọn vào căn nhà lớn mình mới tu sửa rồi đi ngủ, vừa mở mắt ra đã xuyên đến thập niên 70 xa xôi, quanh năm chịu ảnh hưởng luồng khí lạnh Siberia, nhiệt độ vùng hoang dã phương Bắc âm 30 đến 40 độ, xuyên vào thanh niên trí thức trùng tên trùng họ giống diện mạo với cô.
Kiếp trước nguyên chủ nhận lầm tiểu tam hại chết mẹ mình là ân nhân, đầu tiên là giao căn nhà lớn và gia sản của mình ở Thượng Hải, đi nghìn dặm xuống nông thôn.
Mười năm sau trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa, xé di chúc, dẫn đến căn nhà riêng và tiền bồi thường mẹ để lại đều vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa mới xuyên qua ngày thứ hai, nhận được thư của tiểu tam, trong câu chữ quan tâm xen lẫn lời đe dọa, mục đích là để cho cô xé di chúc.
Xé di chúc?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro