[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Cứ Giống Như Cư...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có ngon hay không, chẳng phải ăn vào sẽ biết sao?” Thủy Lang cầm lấy một cái kẹo, bóc lớp vỏ bên ngoài, lộ ra viên kẹo màu trắng sữa, dưới ánh mắt đầy khao khát của Tam Nha, cô bỏ vào trong miệng mình, vừa nhai vừa bước vào phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tam Nha nuốt nước bọt một cái, nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”
Chu Huỷ ngồi an vị vào một bên bàn chỉ vào túi kẹo: “Các con ăn đi, mợ cho các con nếm thử đó.”
Tam Nha chạy chậm tới, người chỉ cao ngang tầm với cái bàn vuông, đôi bàn tay nhỏ nhắn đã rửa nhưng vẫn còn đất đen ngòm, cô bé lấy một viên kẹo sữa ra, làm theo cách vừa rồi của mợ, bóc lớp giấy bọc kẹo bên ngoài ra, không nỡ nhét toàn bộ vào trong miệng, mà liếm trước một cái, hai mắt lập tức sáng lên: “Oa"Một tiếng, không nói ra được lời nào để hình dung, chỉ có thể tiếp tục nuốt nước bọt.
Bộ dạng này của cô bé đã khiến Đại Nha Nhị Nha chảy nước miếng theo.
Hai đứa lớn biết kẹo rất đắt tiền, mặc dù vừa rồi mợ đã nói: “Ăn rồi sẽ biết”, nhưng không phải mợ nói với chúng, có lẽ chỉ nói với Tam Nha nên bọn chúng cũng không dám động vào.
Tam Nha bỏ viên kẹo vào trong miệng, dùng hàm răng sữa nghiến nát, cắn nhẹ một cái đã có một dòng nước ngọt chảy ra liên tục không ngừng, còn có một mùi sữa, ăn ngon vô cùng, đôi mắt to như quả nho cong thành hình lưỡi liềm.
“Chị ăn đi, mẹ ăn đi.”
Thủy Lang vừa đi ra đã nhìn thấy ba mẹ con vây quanh nhìn cô con gái út, trong mắt chị cả tràn ngập sự vui mừng và hoài niệm, trong khi Đại Nha và Nhị Nha lại tràn ngập sự khao khát và ghen tị tột cùng.
“Các cháu không ăn kẹo cưới, tức là không ủng hộ mợ và cậu các cháu kết hôn phải không?”
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi.
“Vậy các cháu còn đứng ở đó làm gì?” Thủy Lang cầm lên hai cái chậu rửa mặt: “Có ủng hộ hay không còn phải xem các cháu ăn nhiều hay ít.”
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng chạy tới, mỗi người nhặt một viên kẹo, bóc ra rồi cho vào miệng, cái miệng phình to ra, đôi mắt mở to như chuông đồng.
Đây là cái gì vậy?
Sao có thể ngon như vậy”
Trên thế giới lại có những viên kẹo ngon như vậy sao?
Thủy Lang nhìn ba chú hamster nhỏ, trong mắt mang theo ý cười, lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, Chu Huỷ cũng mỉm cười, cầm một viên kẹo sữa Thỏ Trắng lên, cẩn thận chậm rãi như đọc lại ký ức, bóc lớp vỏ bọc ra, cho vào miệng nhắm mắt nếm thử, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Từ bếp sau vang lên giọng nói: “Chị ơi, rau xanh em mua để ở đâu vậy?”
Thủy Lang liếc nhìn bó rau đặt dưới gầm bàn, là bắp cải xanh non của Bạch Bang Tử, cô liền cầm lên mang ra bếp sau.
Người đàn ông mặc quân phục, đeo tạp dề màu trắng, đang rất bận rộn đến khí thế ngất trời.
“Có ngon hay không, chẳng phải ăn vào sẽ biết sao?” Thủy Lang cầm lấy một cái kẹo, bóc lớp vỏ bên ngoài, lộ ra viên kẹo màu trắng sữa, dưới ánh mắt đầy khao khát của Tam Nha, cô bỏ vào trong miệng mình, vừa nhai vừa bước vào phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tam Nha nuốt nước bọt một cái, nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”
Chu Huỷ ngồi an vị vào một bên bàn chỉ vào túi kẹo: “Các con ăn đi, mợ cho các con nếm thử đó.”
Tam Nha chạy chậm tới, người chỉ cao ngang tầm với cái bàn vuông, đôi bàn tay nhỏ nhắn đã rửa nhưng vẫn còn đất đen ngòm, cô bé lấy một viên kẹo sữa ra, làm theo cách vừa rồi của mợ, bóc lớp giấy bọc kẹo bên ngoài ra, không nỡ nhét toàn bộ vào trong miệng, mà liếm trước một cái, hai mắt lập tức sáng lên: “Oa"Một tiếng, không nói ra được lời nào để hình dung, chỉ có thể tiếp tục nuốt nước bọt.
Bộ dạng này của cô bé đã khiến Đại Nha Nhị Nha chảy nước miếng theo.
Hai đứa lớn biết kẹo rất đắt tiền, mặc dù vừa rồi mợ đã nói: “Ăn rồi sẽ biết”, nhưng không phải mợ nói với chúng, có lẽ chỉ nói với Tam Nha nên bọn chúng cũng không dám động vào.
Tam Nha bỏ viên kẹo vào trong miệng, dùng hàm răng sữa nghiến nát, cắn nhẹ một cái đã có một dòng nước ngọt chảy ra liên tục không ngừng, còn có một mùi sữa, ăn ngon vô cùng, đôi mắt to như quả nho cong thành hình lưỡi liềm.
“Chị ăn đi, mẹ ăn đi.”
Thủy Lang vừa đi ra đã nhìn thấy ba mẹ con vây quanh nhìn cô con gái út, trong mắt chị cả tràn ngập sự vui mừng và hoài niệm, trong khi Đại Nha và Nhị Nha lại tràn ngập sự khao khát và ghen tị tột cùng.
“Các cháu không ăn kẹo cưới, tức là không ủng hộ mợ và cậu các cháu kết hôn phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi.
“Vậy các cháu còn đứng ở đó làm gì?” Thủy Lang cầm lên hai cái chậu rửa mặt: “Có ủng hộ hay không còn phải xem các cháu ăn nhiều hay ít.”
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng chạy tới, mỗi người nhặt một viên kẹo, bóc ra rồi cho vào miệng, cái miệng phình to ra, đôi mắt mở to như chuông đồng.
Đây là cái gì vậy?
Sao có thể ngon như vậy”
Trên thế giới lại có những viên kẹo ngon như vậy sao?
Thủy Lang nhìn ba chú hamster nhỏ, trong mắt mang theo ý cười, lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, Chu Huỷ cũng mỉm cười, cầm một viên kẹo sữa Thỏ Trắng lên, cẩn thận chậm rãi như đọc lại ký ức, bóc lớp vỏ bọc ra, cho vào miệng nhắm mắt nếm thử, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Từ bếp sau vang lên giọng nói: “Chị ơi, rau xanh em mua để ở đâu vậy?”
Thủy Lang liếc nhìn bó rau đặt dưới gầm bàn, là bắp cải xanh non của Bạch Bang Tử, cô liền cầm lên mang ra bếp sau.
Người đàn ông mặc quân phục, đeo tạp dề màu trắng, đang rất bận rộn đến khí thế ngất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro