[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Đi Ngủ (8)
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm qua em thấy mấy cháu gái không có áo quần mặc, em cố ý tìm một ít áo len lông dê của Tiểu Mẫn. Thời tiết này sớm tối vẫn còn lạnh, không thể ăn mặc phong phanh được.” Kim Xảo Chi ôm đồ trong tay đi về phía trước, Chu Phục Hưng cũng ôm hai hộp đồ trong tay đi theo phía sau, trên mặt cả hai người đều nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta chói mắt.
Thủy Lang bình tĩnh nhìn hai người này, kéo một cái ghế ngồi xuống xem kịch hay.
“A…” Chu Huỷ mở miệng, ngơ ngác nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, nhưng cô ấy biết tình huống này là mình có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, cho nên cô ấy cũng không có phản ứng gì đặc biệt. .
“Chị cả ơi, đây là áo len lông dê sáng nay bọn em mua cho chị ở cửa hàng bách hóa.” Chu Phục Hưng đặt hai hộp giấy trong tay lên bàn, mở cái hộp màu đỏ phía trên, trong đó có một cái áo len lông dê màu xanh khổng tước được xếp gọn gàng: “Trời vẫn còn lạnh, cơ thể của chị không chịu lạnh nổi. Đây là áo len dệt kim hở cổ, mặc vào rất thoải mái, bây giờ chị mặc vào thử xem nhé?”
“Không, không cần, không lạnh.” Chu Huỷ vô thức xua tay, nhìn tốc độ xua tay này, giống như thứ trên bàn không phải áo len lông dê, mà là một loại thú dữ tai hoạ, là quả táo độc của hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết.
“Cứ để vào phòng chị cả trước đi.” Kim Xảo Chi nhìn bộ quần áo mới trên người ba bé gái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm mắng Thủy Lang đúng là hồ ly mê hoặc lòng người, mới ở cùng nhau một ngày mà đã dùng thủ đoạn viên đạn bọc đường này rồi.
“Tam Nha, xem áo quần của chị Tiểu Mẫn có đẹp không? Cháu có muốn mặc không?”
Tam Nha chớp đôi mắt to nhìn cái áo len lông dê trên tay mợ hai, màu hồng phấn, phía trên còn có một con mèo con đang vểnh đuôi lên.
“Nhìn có đẹp không?” Trong mắt Kim Xảo Chi lóe lên vẻ đắc ý, dỗ dành những cô bé chưa từng thấy qua chuyện đời này quá đơn giản. Hơn nữa, lần này cô ta đã dốc hết vốn liếng, lấy ra cả cái áo len lông dê quý nhất, tốt nhất của con gái mình, đừng nói là mấy con bé nông thôn quê mùa này, tất cả các cô bé ở Thượng Hải đều sẽ rất ngưỡng mộ: “Cháu cởi quần áo trên người ra đi, mợ mặc vào cho cháu.”
“Không muốn!”
Trước sự ngạc nhiên của Kim Xảo Chi, Tam Nha che ngực lùi về phía sau: “Màu đỏ là đẹp nhất. Quần áo mới của cháu đẹp hơn của chị Tiểu Mẫn!"
Đôi mắt của Kim Xảo Chi trợn to sửng sốt, buột miệng nói: “Mắt nhìn của mày thật là quê mùa!”
“Bà đang nói cái gì vậy?” Chu Phục Hưng đi đến phía sau Tam Nha, bế cô bé lên: “Được rồi, được rồi, Tam Nha thích màu đỏ, vậy cậu hai sẽ mua thêm cho cháu thật nhiều quần áo màu đỏ. Đại Nha Nhị Nha thích màu gì? Cậu hai sẽ mua cho các cháu.”
“Hôm qua em thấy mấy cháu gái không có áo quần mặc, em cố ý tìm một ít áo len lông dê của Tiểu Mẫn. Thời tiết này sớm tối vẫn còn lạnh, không thể ăn mặc phong phanh được.” Kim Xảo Chi ôm đồ trong tay đi về phía trước, Chu Phục Hưng cũng ôm hai hộp đồ trong tay đi theo phía sau, trên mặt cả hai người đều nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta chói mắt.
Thủy Lang bình tĩnh nhìn hai người này, kéo một cái ghế ngồi xuống xem kịch hay.
“A…” Chu Huỷ mở miệng, ngơ ngác nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, nhưng cô ấy biết tình huống này là mình có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, cho nên cô ấy cũng không có phản ứng gì đặc biệt. .
“Chị cả ơi, đây là áo len lông dê sáng nay bọn em mua cho chị ở cửa hàng bách hóa.” Chu Phục Hưng đặt hai hộp giấy trong tay lên bàn, mở cái hộp màu đỏ phía trên, trong đó có một cái áo len lông dê màu xanh khổng tước được xếp gọn gàng: “Trời vẫn còn lạnh, cơ thể của chị không chịu lạnh nổi. Đây là áo len dệt kim hở cổ, mặc vào rất thoải mái, bây giờ chị mặc vào thử xem nhé?”
“Không, không cần, không lạnh.” Chu Huỷ vô thức xua tay, nhìn tốc độ xua tay này, giống như thứ trên bàn không phải áo len lông dê, mà là một loại thú dữ tai hoạ, là quả táo độc của hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết.
“Cứ để vào phòng chị cả trước đi.” Kim Xảo Chi nhìn bộ quần áo mới trên người ba bé gái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm mắng Thủy Lang đúng là hồ ly mê hoặc lòng người, mới ở cùng nhau một ngày mà đã dùng thủ đoạn viên đạn bọc đường này rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tam Nha, xem áo quần của chị Tiểu Mẫn có đẹp không? Cháu có muốn mặc không?”
Tam Nha chớp đôi mắt to nhìn cái áo len lông dê trên tay mợ hai, màu hồng phấn, phía trên còn có một con mèo con đang vểnh đuôi lên.
“Nhìn có đẹp không?” Trong mắt Kim Xảo Chi lóe lên vẻ đắc ý, dỗ dành những cô bé chưa từng thấy qua chuyện đời này quá đơn giản. Hơn nữa, lần này cô ta đã dốc hết vốn liếng, lấy ra cả cái áo len lông dê quý nhất, tốt nhất của con gái mình, đừng nói là mấy con bé nông thôn quê mùa này, tất cả các cô bé ở Thượng Hải đều sẽ rất ngưỡng mộ: “Cháu cởi quần áo trên người ra đi, mợ mặc vào cho cháu.”
“Không muốn!”
Trước sự ngạc nhiên của Kim Xảo Chi, Tam Nha che ngực lùi về phía sau: “Màu đỏ là đẹp nhất. Quần áo mới của cháu đẹp hơn của chị Tiểu Mẫn!"
Đôi mắt của Kim Xảo Chi trợn to sửng sốt, buột miệng nói: “Mắt nhìn của mày thật là quê mùa!”
“Bà đang nói cái gì vậy?” Chu Phục Hưng đi đến phía sau Tam Nha, bế cô bé lên: “Được rồi, được rồi, Tam Nha thích màu đỏ, vậy cậu hai sẽ mua thêm cho cháu thật nhiều quần áo màu đỏ. Đại Nha Nhị Nha thích màu gì? Cậu hai sẽ mua cho các cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro