[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Đồng Chí Họ Trâ...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mặc kệ bất thường thế nào, đầu năm nay, cũng không phải cơn lốc yêu ma quỷ quái gì.
Anh tới đây đã nói lên việc anh muốn tiền, cô và anh kết hôn, cũng vì giành lại tài sản, vốn là chuyện cùng có lợi, nhiều nhất là một hai năm thì chấm dứt thỏa thuận.
Nghĩ như vậy, Thủy Lang lại yên lòng, đưa hành lý cho anh: “Đi, đi lãnh chứng.”
Chu Quang Hách bị cô gái này dọa sợ lần nữa, ba ngày trước mới nhận được thư của chiến hữu cũ, nói muốn giới thiệu em gái cho anh, hôm nay lại vội vàng gọi điện thoại nói với anh, em gái anh ấy đã lên tàu lửa tới Thượng Hải, bảo anh mau chóng đến trạm tàu đón.
Ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, Chu Quang Hách vẫn đang tìm kiếm người có ngoại hình tương tự với chiến hữu cũ trong biển người mênh mong, dựa theo chiến hữu miêu tả, là người có lan da đen đỏ, khung xương khỏe mạnh, tính cách thoải mái, thoạt nhìn là một cô gái có thể chịu khó nhọc.
Cô gái trước mắt này vừa rồi khi nhảy khỏi tàu lửa anh đã chú ý tới, người Thượng Hải đã mặc quần áo mùa xuân, cô vẫn mặc chiếc áo khoác bông màu xám đầy chỗ vá, phía dưới chiếc quần đen rất mỏng giặt đến trắng bệch, trong phút chốc khi nhảy từ cửa sổ, có thể thấy mắt cá chân của cô tinh tế biết bao, vừa nhìn đã biết bị suy dinh dưỡng trong khoảng thời gian dài.
Kết luận đây chắc chắn không phải em gái chiến hữu, vì thế không để ý tới nữa.
Nhưng không ngờ, cô đi tới trước mặt mình, hỏi chính xác họ của anh, giây kế tiếp trực tiếp nói muốn đi lãnh chứng.
Tính cách ngược lại không khác gì chiến hữu miêu tả.
Chu Quang Hách nhìn chằm chằm Thủy Lang một lát, trông rõ ràng có hơi không kiên nhẫn, mới hồi phục tinh thần: “... Không vội, đi báo bình an trước?”
Thủy Lang liếc mắt nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Báo cho ai?”
Không đợi Chu Quang Hách trả lời, nói tiếp: “Anh thấy tôi, đã nói lên việc bình an.”
Chu Quang Hách nghĩ lại cũng đúng, mặc dù chiến hữu cũ là quân nhân. Nhưng trong nhà cũng không phải là căn chính miêu hồng, lúc đó có thể đi làm quân nhân là do năng lực mạnh, thể hiện chính trị nổi bật, ba mẹ trong nhà đều bị điều xuống đến nông trường, đã sớm qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại một mình em gái.
Nghĩ vậy, thì không bất ngờ với việc Thủy Lang vừa nói đi lãnh chứng.
Tính toán thời gian, tuổi của cô hẳn là hai mươi lăm hai sáu tuổi, bình thường cô gái hai mươi hai hai mươi ba tuổi đã lập gia đình, đến tuổi này, hẳn sẽ hơi nóng vội.
Nhưng dù gấp gáp, cũng không thể cứ như vậy đi lãnh chứng.
Cho nên chuyện kết hôn, khi đó anh vẫn chưa nói cặn kẽ với chiến hữu, tình huống cụ thể cùng yêu cầu còn phải dẫn người đi tận mắt nhìn, cô thật sự có thể tiếp nhận từ tận đáy lòng, mới có thể bàn chuyện kết hôn.
Chu Quang Hách đang định nói, thanh âm “Ùng ục” cắt đứt anh, tìm kiếm thanh âm nhìn sang, cô gái đang ôm teo lại của mình, nhìn qua càng thêm nhỏ bé và yếu ớt: “Đi ăn điểm tâm trước.”
Nhưng mặc kệ bất thường thế nào, đầu năm nay, cũng không phải cơn lốc yêu ma quỷ quái gì.
Anh tới đây đã nói lên việc anh muốn tiền, cô và anh kết hôn, cũng vì giành lại tài sản, vốn là chuyện cùng có lợi, nhiều nhất là một hai năm thì chấm dứt thỏa thuận.
Nghĩ như vậy, Thủy Lang lại yên lòng, đưa hành lý cho anh: “Đi, đi lãnh chứng.”
Chu Quang Hách bị cô gái này dọa sợ lần nữa, ba ngày trước mới nhận được thư của chiến hữu cũ, nói muốn giới thiệu em gái cho anh, hôm nay lại vội vàng gọi điện thoại nói với anh, em gái anh ấy đã lên tàu lửa tới Thượng Hải, bảo anh mau chóng đến trạm tàu đón.
Ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, Chu Quang Hách vẫn đang tìm kiếm người có ngoại hình tương tự với chiến hữu cũ trong biển người mênh mong, dựa theo chiến hữu miêu tả, là người có lan da đen đỏ, khung xương khỏe mạnh, tính cách thoải mái, thoạt nhìn là một cô gái có thể chịu khó nhọc.
Cô gái trước mắt này vừa rồi khi nhảy khỏi tàu lửa anh đã chú ý tới, người Thượng Hải đã mặc quần áo mùa xuân, cô vẫn mặc chiếc áo khoác bông màu xám đầy chỗ vá, phía dưới chiếc quần đen rất mỏng giặt đến trắng bệch, trong phút chốc khi nhảy từ cửa sổ, có thể thấy mắt cá chân của cô tinh tế biết bao, vừa nhìn đã biết bị suy dinh dưỡng trong khoảng thời gian dài.
Kết luận đây chắc chắn không phải em gái chiến hữu, vì thế không để ý tới nữa.
Nhưng không ngờ, cô đi tới trước mặt mình, hỏi chính xác họ của anh, giây kế tiếp trực tiếp nói muốn đi lãnh chứng.
Tính cách ngược lại không khác gì chiến hữu miêu tả.
Chu Quang Hách nhìn chằm chằm Thủy Lang một lát, trông rõ ràng có hơi không kiên nhẫn, mới hồi phục tinh thần: “... Không vội, đi báo bình an trước?”
Thủy Lang liếc mắt nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Báo cho ai?”
Không đợi Chu Quang Hách trả lời, nói tiếp: “Anh thấy tôi, đã nói lên việc bình an.”
Chu Quang Hách nghĩ lại cũng đúng, mặc dù chiến hữu cũ là quân nhân. Nhưng trong nhà cũng không phải là căn chính miêu hồng, lúc đó có thể đi làm quân nhân là do năng lực mạnh, thể hiện chính trị nổi bật, ba mẹ trong nhà đều bị điều xuống đến nông trường, đã sớm qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại một mình em gái.
Nghĩ vậy, thì không bất ngờ với việc Thủy Lang vừa nói đi lãnh chứng.
Tính toán thời gian, tuổi của cô hẳn là hai mươi lăm hai sáu tuổi, bình thường cô gái hai mươi hai hai mươi ba tuổi đã lập gia đình, đến tuổi này, hẳn sẽ hơi nóng vội.
Nhưng dù gấp gáp, cũng không thể cứ như vậy đi lãnh chứng.
Cho nên chuyện kết hôn, khi đó anh vẫn chưa nói cặn kẽ với chiến hữu, tình huống cụ thể cùng yêu cầu còn phải dẫn người đi tận mắt nhìn, cô thật sự có thể tiếp nhận từ tận đáy lòng, mới có thể bàn chuyện kết hôn.
Chu Quang Hách đang định nói, thanh âm “Ùng ục” cắt đứt anh, tìm kiếm thanh âm nhìn sang, cô gái đang ôm teo lại của mình, nhìn qua càng thêm nhỏ bé và yếu ớt: “Đi ăn điểm tâm trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro