[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Đồng Chí Họ Trâ...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Múc một muỗng, sữa sánh mặn như trứng trộn lẫn bánh quẩy vụn, rong biển cùng hành vào miệng, vị thơm mịn màng, chua chua cay cay, nước mắt kiềm nửa ngày trực tiếp trào ra, thật sự ăn ngon đến khóc!
Chu Quang Hách vừa bưng bánh nướng cỡ lớn thấy một màn như vậy, ngơ ngẩn: “Không ăn cay sao?”
Thủy Lang khoát tay, múc hai muỗng liên tiếp vào miệng, lấy hành động trả lời anh, tiếp đó thấy bánh nướng trên tay anh, ánh mắt bất động, nhìn chằm chằm vào.
“Khi ăn cẩn thận nhân bánh làm phỏng.” Chu Quang Hách đặt cả bánh quẩy bánh nướng trước mặt Thủy Lang, trước mặt mình không có gì cả, cũng không có ý định chia đồ ăn của cô.
Thủy Lang vừa nuốt sữa đậu nành xuống, lập tức cắn một miếng bánh nướng ngọt, vì muốn nếm vị đường, nhớ lại bánh phải ăn đến phân nửa mới có thể ăn được nhân bánh, ai ngờ tiệm ẩm thực thập niên 70 này có tâm vô cùng, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể thấy nhân bánh tràn ra.
Cô cắn miếng lớn, lập tức bị nóng đến đầu lưỡi tê dại, nhưng đã nếm được vì ngọt đã lâu không gặp, cho dù đầu lưỡi bị phỏng, cũng không nỡ nhổ ra, cố chấp gượng lại.
Mãi đến khi bị bàn tay có vết chai bóp lấy, bất đắc dĩ há miệng ra, thấy đối phương cầm đôi đũa muốn lấy bánh nướng trong miệng cô ra, đầu lưỡi liều mạng cuốn bánh nướng vào trong.
“Em...”
Chu Quang Hách hết nổi nói, mắt thấy đầu lưỡi của cô bị phỏng đến sắp phồng bong bóng, vô thức cúi người về trước thổi thổi vào miệng cô.
Thủy Lang: “...”
Chu Quang Hách: “...”
Bên trong tiệm ẩm thực Quốc Doanh luôn ồn ào, chợt im ắng không tiếng động.
Quần chúng: Đồi phong bại tục!
Chúng tôi thích xem, xin tiếp tục!!!
Bốn mắt chạm nhau, thời gian ngưng lại.
Tiếp đó, bánh nướng phun ra từ trong miệng Thủy Lang.
Chu Quang Hách: “...”
Vừa rồi chỉ là hành vi cấp cứu vô thức của anh.
Thủy Lang: “...”
Vừa rồi cũng là hành vi vô thức của cô.
Nhân viên phục vụ: “Bàn số 6, mỳ sợi thịt dưa muối!”
Chu Quang Hách đứng dậy nhận lấy mỳ trong tay nhân viên phục vụ, quay lại bàn, vẻ mặt bất động nói: “Bây giờ nhân bánh nướng cũng không nóng.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Thủy Lang buông bánh nướng, cầm lấy bánh quẩy cắn một cái.
Chu Quang Hách: “...”
“Khi nào chúng ta kết hôn?” Thủy Lang chuyển chủ đề khác: “Thư giới thiệu kết hôn tôi đã viết đàng hoàng, không biết bây giờ anh ở đơn vị gì, tôi không để bí thư chi bộ viết liên quan đến ô vợ chồng, để cho tự anh điền.”
Tình huống của cô đặc biệt, vừa tặng quà vừa ra vẻ thảm thương, dây dưa tròn ba tháng, bí thư chi bộ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nghĩ rằng dù sao cũng phải trở về nếu không kết hôn đầu năm nay.
“Tôi biết rõ tình huống của em, tình huống của anh bên này em có thể không biết quá rõ ràng.” Chu Quang Hách để đũa xuống nói: “Ăn xong em theo tôi trở về một chuyến, có thể chấp nhận yêu cầu kết hôn của tôi, thì chúng ta đi lãnh chứng.”
“Yêu cầu?” Thủy Lang nhướng mày: “Nhà anh có yêu cầu gì?”
Múc một muỗng, sữa sánh mặn như trứng trộn lẫn bánh quẩy vụn, rong biển cùng hành vào miệng, vị thơm mịn màng, chua chua cay cay, nước mắt kiềm nửa ngày trực tiếp trào ra, thật sự ăn ngon đến khóc!
Chu Quang Hách vừa bưng bánh nướng cỡ lớn thấy một màn như vậy, ngơ ngẩn: “Không ăn cay sao?”
Thủy Lang khoát tay, múc hai muỗng liên tiếp vào miệng, lấy hành động trả lời anh, tiếp đó thấy bánh nướng trên tay anh, ánh mắt bất động, nhìn chằm chằm vào.
“Khi ăn cẩn thận nhân bánh làm phỏng.” Chu Quang Hách đặt cả bánh quẩy bánh nướng trước mặt Thủy Lang, trước mặt mình không có gì cả, cũng không có ý định chia đồ ăn của cô.
Thủy Lang vừa nuốt sữa đậu nành xuống, lập tức cắn một miếng bánh nướng ngọt, vì muốn nếm vị đường, nhớ lại bánh phải ăn đến phân nửa mới có thể ăn được nhân bánh, ai ngờ tiệm ẩm thực thập niên 70 này có tâm vô cùng, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể thấy nhân bánh tràn ra.
Cô cắn miếng lớn, lập tức bị nóng đến đầu lưỡi tê dại, nhưng đã nếm được vì ngọt đã lâu không gặp, cho dù đầu lưỡi bị phỏng, cũng không nỡ nhổ ra, cố chấp gượng lại.
Mãi đến khi bị bàn tay có vết chai bóp lấy, bất đắc dĩ há miệng ra, thấy đối phương cầm đôi đũa muốn lấy bánh nướng trong miệng cô ra, đầu lưỡi liều mạng cuốn bánh nướng vào trong.
“Em...”
Chu Quang Hách hết nổi nói, mắt thấy đầu lưỡi của cô bị phỏng đến sắp phồng bong bóng, vô thức cúi người về trước thổi thổi vào miệng cô.
Thủy Lang: “...”
Chu Quang Hách: “...”
Bên trong tiệm ẩm thực Quốc Doanh luôn ồn ào, chợt im ắng không tiếng động.
Quần chúng: Đồi phong bại tục!
Chúng tôi thích xem, xin tiếp tục!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn mắt chạm nhau, thời gian ngưng lại.
Tiếp đó, bánh nướng phun ra từ trong miệng Thủy Lang.
Chu Quang Hách: “...”
Vừa rồi chỉ là hành vi cấp cứu vô thức của anh.
Thủy Lang: “...”
Vừa rồi cũng là hành vi vô thức của cô.
Nhân viên phục vụ: “Bàn số 6, mỳ sợi thịt dưa muối!”
Chu Quang Hách đứng dậy nhận lấy mỳ trong tay nhân viên phục vụ, quay lại bàn, vẻ mặt bất động nói: “Bây giờ nhân bánh nướng cũng không nóng.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Thủy Lang buông bánh nướng, cầm lấy bánh quẩy cắn một cái.
Chu Quang Hách: “...”
“Khi nào chúng ta kết hôn?” Thủy Lang chuyển chủ đề khác: “Thư giới thiệu kết hôn tôi đã viết đàng hoàng, không biết bây giờ anh ở đơn vị gì, tôi không để bí thư chi bộ viết liên quan đến ô vợ chồng, để cho tự anh điền.”
Tình huống của cô đặc biệt, vừa tặng quà vừa ra vẻ thảm thương, dây dưa tròn ba tháng, bí thư chi bộ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nghĩ rằng dù sao cũng phải trở về nếu không kết hôn đầu năm nay.
“Tôi biết rõ tình huống của em, tình huống của anh bên này em có thể không biết quá rõ ràng.” Chu Quang Hách để đũa xuống nói: “Ăn xong em theo tôi trở về một chuyến, có thể chấp nhận yêu cầu kết hôn của tôi, thì chúng ta đi lãnh chứng.”
“Yêu cầu?” Thủy Lang nhướng mày: “Nhà anh có yêu cầu gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro