[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Không Phải Trâu...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó.
Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề.
Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này.
Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa.
“Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”
Thủy Lang vô thức mím môi lại, nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía bốn mẹ con đáng thương, vô thức hạ giọng: “Nếu là em, em sẽ không nói những lời như vậy.”
Chu Huỷ vội vàng nói: “Tôi nói là thật lòng, không phải giả vờ đâu.”
Sự kiên nhẫn của Thủy Lang dường như đều dùng vào lúc này, cô thở dài: “Những người trong thành phố này, phần lớn đều khiến chị thất vọng phải không?”
Chu Huỷ giật mình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, không nói gì mà lắc đầu: “Tôi không trách bọn họ, là tôi... tôi không ra gì.”
“Quả nhiên."”
Lời nói của Thủy Lang trực tiếp khiến Chu Huỷ vô cùng xấu hổ, cô ấy cho rằng Thủy Lang không thích mình, người thân đều coi thường cô ấy, xa lánh cô ấy, ai mà không ghét bỏ cô ấy đã mất đi đôi chân, lại còn mang theo ba đứa con vướng víu.
Trong lòng Chu Huỷ tràn đầy khổ sở, đang định mở miệng trấn an người em dâu sắp vào nhà, đã lại nghe thấy.
“Người bà ngoại đó, gánh chịu nhiều áp lực như vậy, vẫn không từ bỏ chị, ngoại trừ người em trai kia của chị, tất cả mọi người đều trách móc bà ấy, làm bà ấy thất vọng, không có ai quan tâm tới tâm tình của bà ấy.”
“Kể cả chị.”
Chu Huỷ ngơ ngác nhìn Thủy Lang, vô thức giải thích: “Tôi... tôi không để bà ngoại đưa tôi về, tôi biết tôi sẽ liên lụy bà ngoại, tôi biết bọn họ sẽ trách móc bà... nhưng tôi, tôi không có chân... tôi không thể ngăn cản được cũng không đi được.”
Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó.
Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề.
Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này.
Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa.
“Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”
Thủy Lang vô thức mím môi lại, nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía bốn mẹ con đáng thương, vô thức hạ giọng: “Nếu là em, em sẽ không nói những lời như vậy.”
Chu Huỷ vội vàng nói: “Tôi nói là thật lòng, không phải giả vờ đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự kiên nhẫn của Thủy Lang dường như đều dùng vào lúc này, cô thở dài: “Những người trong thành phố này, phần lớn đều khiến chị thất vọng phải không?”
Chu Huỷ giật mình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, không nói gì mà lắc đầu: “Tôi không trách bọn họ, là tôi... tôi không ra gì.”
“Quả nhiên."”
Lời nói của Thủy Lang trực tiếp khiến Chu Huỷ vô cùng xấu hổ, cô ấy cho rằng Thủy Lang không thích mình, người thân đều coi thường cô ấy, xa lánh cô ấy, ai mà không ghét bỏ cô ấy đã mất đi đôi chân, lại còn mang theo ba đứa con vướng víu.
Trong lòng Chu Huỷ tràn đầy khổ sở, đang định mở miệng trấn an người em dâu sắp vào nhà, đã lại nghe thấy.
“Người bà ngoại đó, gánh chịu nhiều áp lực như vậy, vẫn không từ bỏ chị, ngoại trừ người em trai kia của chị, tất cả mọi người đều trách móc bà ấy, làm bà ấy thất vọng, không có ai quan tâm tới tâm tình của bà ấy.”
“Kể cả chị.”
Chu Huỷ ngơ ngác nhìn Thủy Lang, vô thức giải thích: “Tôi... tôi không để bà ngoại đưa tôi về, tôi biết tôi sẽ liên lụy bà ngoại, tôi biết bọn họ sẽ trách móc bà... nhưng tôi, tôi không có chân... tôi không thể ngăn cản được cũng không đi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro