[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Không Phải Trâu...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Đây là muốn qua sông cất cầu sao?
Vậy chẳng phải cô sẽ không thể ở lại thành phố sao?
“Chưa lấy được chứng nhận kết hôn mà đã sống chung một nhà, sẽ không tốt cho em.”
Cô không ngờ Chu Quang Hách có thể nói như vậy, Thủy Lang cũng không để ý chuyện này, nhưng nếu có người trả tiền cho cô ở trong nhà nghỉ, cô vẫn sẽ rất vui vẻ.
Sau khi cửa phòng được mở ra, Chu Quang Hách cũng đi theo vào.
Thủy Lang lập tức cau mày, đề phòng nói: “Anh vào đây làm gì?”
Chu Quang Hách hơi giật mình, nhận ra cô đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay nói: "Trong nhà có mấy mẹ con chị cả, không tiện nói chuyện, chúng ta có cần bàn bạc kỹ lại vấn đề liên quan tới chuyện kết hôn không?”
Thủy Lang chỉ vào cái ghế bên cạnh cửa sổ: “Anh ngồi bên kia đi.”
Chu Quang Hách nghe lời, đi tới, ngồi nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy anh như vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Thủy Lang cũng buông lỏng hơn một chút, chủ động nói: “Điều kiện kết hôn của anh là gì, em chẳng những đã nhìn ra mà còn giúp anh giải quyết, đúng không?"
Chu Quang Hách gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ Thủy Lang: “Cung nhờ có em thông minh nhanh nhẹn phi thường.”
Thủy Lang nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền lộ ra nhàn nhạt.
Trong phòng nhà khách không có phòng tắm, muốn rửa tay thì phải vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài, cô đang định nói anh đợi mình một lúc thì người đàn ông đã đứng dậy, cầm chậu rửa mặt tráng men sau cánh cửa đi ra ngoài.
Đến lúc quay lại, anh lại bưng một cái chậu không đi vào, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thủy Lang, anh mở miệng nói: “Ở chỗ này không có xà phòng hay chất tẩy rửa, anh sợ em cảm thấy không vệ sinh, hay là em về nhà ở, anh sẽ ở chỗ này.”
“Được rồi, chúng ta nói chuyện trước đi.” Thủy Lang nói thẳng: “Khi nào chúng ta lấy được chứng nhận?”
“Sáng mai.” Chu Quang Hách đặt chậu rửa mặt lại chỗ cũ: “Anh đã đi xử lý hộ khẩu, nộp giấy xin cấp hôn thú của chúng ta, ngày mai là có thể tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận.”
Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm, mặc dù còn chưa nhận được chứng nhận nhưng khả năng ở lại thành phố gần như đã là tám mươi phần trăm, tối nay cô đã có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon: “Những chuyện khác, mặc dù hai chúng ta, anh cũng hiểu đấy, nhưng anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không đối xử tệ với anh đau.”
Chu Quang Hách nghe xong ngẩn người, sau đó chỉ cười không nói gì.
“Được rồi, anh về đi.” Thủy Lang chỉ vào cửa phòng: “Sáng mai gặp lại.”
Chu Quang Hách nhìn quanh phòng nghỉ một vòng, xác định không có vấn đề gì về an toàn, lại móc ví lấy ra hai tấm phiếu tắm: “Ở chỗ này không có xà phòng, em không thể tắm rửa, hay là...”
Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Đây là muốn qua sông cất cầu sao?
Vậy chẳng phải cô sẽ không thể ở lại thành phố sao?
“Chưa lấy được chứng nhận kết hôn mà đã sống chung một nhà, sẽ không tốt cho em.”
Cô không ngờ Chu Quang Hách có thể nói như vậy, Thủy Lang cũng không để ý chuyện này, nhưng nếu có người trả tiền cho cô ở trong nhà nghỉ, cô vẫn sẽ rất vui vẻ.
Sau khi cửa phòng được mở ra, Chu Quang Hách cũng đi theo vào.
Thủy Lang lập tức cau mày, đề phòng nói: “Anh vào đây làm gì?”
Chu Quang Hách hơi giật mình, nhận ra cô đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay nói: "Trong nhà có mấy mẹ con chị cả, không tiện nói chuyện, chúng ta có cần bàn bạc kỹ lại vấn đề liên quan tới chuyện kết hôn không?”
Thủy Lang chỉ vào cái ghế bên cạnh cửa sổ: “Anh ngồi bên kia đi.”
Chu Quang Hách nghe lời, đi tới, ngồi nghiêm chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy anh như vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Thủy Lang cũng buông lỏng hơn một chút, chủ động nói: “Điều kiện kết hôn của anh là gì, em chẳng những đã nhìn ra mà còn giúp anh giải quyết, đúng không?"
Chu Quang Hách gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ Thủy Lang: “Cung nhờ có em thông minh nhanh nhẹn phi thường.”
Thủy Lang nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền lộ ra nhàn nhạt.
Trong phòng nhà khách không có phòng tắm, muốn rửa tay thì phải vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài, cô đang định nói anh đợi mình một lúc thì người đàn ông đã đứng dậy, cầm chậu rửa mặt tráng men sau cánh cửa đi ra ngoài.
Đến lúc quay lại, anh lại bưng một cái chậu không đi vào, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thủy Lang, anh mở miệng nói: “Ở chỗ này không có xà phòng hay chất tẩy rửa, anh sợ em cảm thấy không vệ sinh, hay là em về nhà ở, anh sẽ ở chỗ này.”
“Được rồi, chúng ta nói chuyện trước đi.” Thủy Lang nói thẳng: “Khi nào chúng ta lấy được chứng nhận?”
“Sáng mai.” Chu Quang Hách đặt chậu rửa mặt lại chỗ cũ: “Anh đã đi xử lý hộ khẩu, nộp giấy xin cấp hôn thú của chúng ta, ngày mai là có thể tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận.”
Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm, mặc dù còn chưa nhận được chứng nhận nhưng khả năng ở lại thành phố gần như đã là tám mươi phần trăm, tối nay cô đã có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon: “Những chuyện khác, mặc dù hai chúng ta, anh cũng hiểu đấy, nhưng anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không đối xử tệ với anh đau.”
Chu Quang Hách nghe xong ngẩn người, sau đó chỉ cười không nói gì.
“Được rồi, anh về đi.” Thủy Lang chỉ vào cửa phòng: “Sáng mai gặp lại.”
Chu Quang Hách nhìn quanh phòng nghỉ một vòng, xác định không có vấn đề gì về an toàn, lại móc ví lấy ra hai tấm phiếu tắm: “Ở chỗ này không có xà phòng, em không thể tắm rửa, hay là...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro