[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Tôi Chưa Kết Hô...
Manh Linh Thiên Diệp
2024-09-11 09:41:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Chu Phục Hưng tái nhợt: “Em có hôn thê khi nào? Anh không đồng ý!”
“Vì sao phải cần anh đồng ý?” Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Hiện tại hôn nhân tự do, chẳng lẽ anh còn muốn lấy thân phận gia trưởng để quyết định sao?”
Khuôn mặt Kim Xảo Chi cũng biến sắc: “Đương nhiên là không phải!”
Mặc dù thời cuộc thay đổi, nhưng không ai dám gánh vác những chức danh nhạy cảm này.
Chu Phục Hưng bị câu nói này chặn họng đến không nói nên lời, không thể mở miệng được nữa, sắc mặt càng tái mét, đôi mắt sắp phun ra lửa.
Trong thâm tâm Thủy Lang biết rõ tại sao mặt anh ta lại tái mét như vậy, tại sao mắt anh ta lại phun ra lửa, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cô nói: “Bố mẹ đều đã không còn, nhưng vẫn chưa đến lượt anh cả và chị dâu nói chuyện, anh cả cũng không phải người lớn nhất ở dây. Hơn nữa, không phải vẫn còn có chị cả sao? Thà làm sớm còn hơn là muộn. Tôi nhìn thấy có người ở ủy ban vừa chạy tới đây, bây giờ nhờ họ xem xét việc chia nhà đi.”
“Chia nhà soa?” Chủ nhiệm uỷ ban thôn dẫn người đi vào trong sân: “Ai muốn chia nhà?”
“Không có ai…” Kim Xảo Chi vừa mới chưng ra bộ mặt tươi cười, đã bị Chu Quang Hách cắt ngang: “Tôi muốn chia nhà, chủ nhiệm Trương, phiền ông làm chứng giúp.”
“Chu Quang Hách!” Chu Phục Hưng không kiềm chế được cơn giận: “Còn chưa tới lúc em quyết định việc nhà!”
“Là chia nhà vì Chu Huỷ sao?” Chủ nhiệm Trương trợn mắt, ông ấy đã đứng ở một bên lắng nghe rất lâu: “Chu Quang Hách, anh quả thực xứng đáng làm chiến sĩ nhân dân của chúng ta, anh cứu nhân dân thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cứu nhân dân khỏi đau khổ, còn có người nữ đồng chí này nữa, hai người đều là những đồng chí gương mẫu trên con phố của chúng tôi. Tôi xin thay mặt mọi người tri ân các bạn, con phố chúng tôi cũng vô cùng sẵn lòng làm chứng cho hai người. Như thế này đi, mọi người cứ bàn bạc trước sẽ chia như thế nào, bàn bạc xong thì liệt kê một danh sách, đến lúc đó đến uỷ ban đóng dấu là được.”
Kim Xảo Chi tức giận đến mức quên mất phải duy trì nụ cười trên môi: “Chủ nhiệm Trương, ông không thể hại người kahcs như vậy được!”
“Tôi làm hại ai?” Chủ nhiệm Trương chỉ vào Kim Xảo Chi và đám người đang vây xem, nói: “Con phố này đã lâu rồi không được học tư tưởng, tôi thấy các người đều càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một cô bé.”
Những người vốn muốn giúp đỡ nhà Chu gia khuyên nhủ Chu Quang Hách và cô bé này, lúc này đều im lặng.
“Nhanh lên.” Thủy Lang sốt ruột thúc giục: “Mau chia hai nhà đi, nếu không em sẽ không kết hôn với anh nữa.”
Sắc mặt Chu Phục Hưng tái nhợt: “Em có hôn thê khi nào? Anh không đồng ý!”
“Vì sao phải cần anh đồng ý?” Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Hiện tại hôn nhân tự do, chẳng lẽ anh còn muốn lấy thân phận gia trưởng để quyết định sao?”
Khuôn mặt Kim Xảo Chi cũng biến sắc: “Đương nhiên là không phải!”
Mặc dù thời cuộc thay đổi, nhưng không ai dám gánh vác những chức danh nhạy cảm này.
Chu Phục Hưng bị câu nói này chặn họng đến không nói nên lời, không thể mở miệng được nữa, sắc mặt càng tái mét, đôi mắt sắp phun ra lửa.
Trong thâm tâm Thủy Lang biết rõ tại sao mặt anh ta lại tái mét như vậy, tại sao mắt anh ta lại phun ra lửa, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cô nói: “Bố mẹ đều đã không còn, nhưng vẫn chưa đến lượt anh cả và chị dâu nói chuyện, anh cả cũng không phải người lớn nhất ở dây. Hơn nữa, không phải vẫn còn có chị cả sao? Thà làm sớm còn hơn là muộn. Tôi nhìn thấy có người ở ủy ban vừa chạy tới đây, bây giờ nhờ họ xem xét việc chia nhà đi.”
“Chia nhà soa?” Chủ nhiệm uỷ ban thôn dẫn người đi vào trong sân: “Ai muốn chia nhà?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có ai…” Kim Xảo Chi vừa mới chưng ra bộ mặt tươi cười, đã bị Chu Quang Hách cắt ngang: “Tôi muốn chia nhà, chủ nhiệm Trương, phiền ông làm chứng giúp.”
“Chu Quang Hách!” Chu Phục Hưng không kiềm chế được cơn giận: “Còn chưa tới lúc em quyết định việc nhà!”
“Là chia nhà vì Chu Huỷ sao?” Chủ nhiệm Trương trợn mắt, ông ấy đã đứng ở một bên lắng nghe rất lâu: “Chu Quang Hách, anh quả thực xứng đáng làm chiến sĩ nhân dân của chúng ta, anh cứu nhân dân thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cứu nhân dân khỏi đau khổ, còn có người nữ đồng chí này nữa, hai người đều là những đồng chí gương mẫu trên con phố của chúng tôi. Tôi xin thay mặt mọi người tri ân các bạn, con phố chúng tôi cũng vô cùng sẵn lòng làm chứng cho hai người. Như thế này đi, mọi người cứ bàn bạc trước sẽ chia như thế nào, bàn bạc xong thì liệt kê một danh sách, đến lúc đó đến uỷ ban đóng dấu là được.”
Kim Xảo Chi tức giận đến mức quên mất phải duy trì nụ cười trên môi: “Chủ nhiệm Trương, ông không thể hại người kahcs như vậy được!”
“Tôi làm hại ai?” Chủ nhiệm Trương chỉ vào Kim Xảo Chi và đám người đang vây xem, nói: “Con phố này đã lâu rồi không được học tư tưởng, tôi thấy các người đều càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một cô bé.”
Những người vốn muốn giúp đỡ nhà Chu gia khuyên nhủ Chu Quang Hách và cô bé này, lúc này đều im lặng.
“Nhanh lên.” Thủy Lang sốt ruột thúc giục: “Mau chia hai nhà đi, nếu không em sẽ không kết hôn với anh nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro