Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Giả Vờ Ngất - C...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Một giọng nói đàng hoàng chính nghĩa vang lên: “Em họ Di, tất cả mọi người đều đang làm việc, em lại trốn ở bên cạnh lười biếng, hành vi này không tốt đâu, nghe chị nào, đứng lên tiếp tục làm đi.”
Một cô bé chải kiểu tóc thắt bím nhìn cô với vẻ không hài lòng, chau mày, sắc mặt nghiêm túc.
Lạc Di vừa nhìn thấy cô ta đã đau đầu, là chị họ con nhà bác cả, Lạc Xuân Mai, một cô gái dịu dàng, thiện lương, giản dị, chăm chỉ, danh tiếng ở trong thôn rất tốt.
Còn là người có phúc nổi tiếng khắp gần xa, cái kiểu người rất may mắn nữa.
Nghe nói, sau khi Lạc Xuân Mai sinh ra được một năm thì hai người em trai sinh đôi của cô ta liền ra đời, nói là cô ta mang đến phúc phận, người nhà cô ta rất thích cô ta.
Mà trong quá trình trưởng thành của cô ta thì vận may liên tục kéo đến, lúc người khác hái nấm không được, bắt cá không xong thì cô ta có thể.
Thỉnh thoảng cô ta còn giúp người trong thôn phá giải khó khăn và tai họa, nhân duyên với mọi người rất tốt, chức đội trưởng của Lạc Quốc Cường cũng là nhờ cái duyên tốt của con gái nên mới được chọn.
Đây cũng là nguyên nhân mà người nhà họ Lạc coi cô ta như hòn ngọc quý trên tay, ngay cả bà cụ Lạc trọng nam khinh nữ cũng coi cô ta như là vận mệnh của mình, có thể nói cô ta là một đứa cháu được yêu thương nhất nhà nhọ Lạc, cháu trai cũng phải xếp đằng sau cô ta.
Điều này rất thích hợp với thiết kế nhân vật nữ chính.
Còn cô, chì là một nữ phụ làm bia đỡ đạn thôi, ôi.
Một câu này rất vang, dẫn đến không ít ánh mắt của người dân trong thôn, các bà các cô thay nhau mở miệng.
“Cũng đều là cháu gái nhà Lạc A Ngưu, một đứa thì siêng năng, ngoan ngoãn, để tâm đến công việc, một đứa thì chỉ biết lười biếng, chênh lệch lớn quá.”
“Không chỉ có siêng năng thôi đâu, còn rất có phong thái của chị cả, lại rất yêu thương anh chị em, biết bảo ban em gái em trai, nếu như tôi có cháu gái như thế này thì nằm mơ cũng cười tỉnh luôn ấy.”
Té đi, cái bảo ban này cô đâu có thèm, ai thấy cần thì mang đi đi, trong lòng Lạc Di điên cuồng cà khịa.
“Ai nói không phải đâu chứ, tôi cũng rất thích cô bé Xuân Mai này, nói chuyện thì nhẹ nhàng, ấm áp dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng dạ lương thiện, số phận may mắn, là điều đặc biệt của thôn Lạc Gia chúng ta. Còn cô bé Lạc Di này thì không được, cả ngày chỉ biết ham chơi tham ăn, làm gì cũng không xong.”
Một cô bé chải kiểu tóc thắt bím nhìn cô với vẻ không hài lòng, chau mày, sắc mặt nghiêm túc.
Lạc Di vừa nhìn thấy cô ta đã đau đầu, là chị họ con nhà bác cả, Lạc Xuân Mai, một cô gái dịu dàng, thiện lương, giản dị, chăm chỉ, danh tiếng ở trong thôn rất tốt.
Còn là người có phúc nổi tiếng khắp gần xa, cái kiểu người rất may mắn nữa.
Nghe nói, sau khi Lạc Xuân Mai sinh ra được một năm thì hai người em trai sinh đôi của cô ta liền ra đời, nói là cô ta mang đến phúc phận, người nhà cô ta rất thích cô ta.
Mà trong quá trình trưởng thành của cô ta thì vận may liên tục kéo đến, lúc người khác hái nấm không được, bắt cá không xong thì cô ta có thể.
Thỉnh thoảng cô ta còn giúp người trong thôn phá giải khó khăn và tai họa, nhân duyên với mọi người rất tốt, chức đội trưởng của Lạc Quốc Cường cũng là nhờ cái duyên tốt của con gái nên mới được chọn.
Đây cũng là nguyên nhân mà người nhà họ Lạc coi cô ta như hòn ngọc quý trên tay, ngay cả bà cụ Lạc trọng nam khinh nữ cũng coi cô ta như là vận mệnh của mình, có thể nói cô ta là một đứa cháu được yêu thương nhất nhà nhọ Lạc, cháu trai cũng phải xếp đằng sau cô ta.
Điều này rất thích hợp với thiết kế nhân vật nữ chính.
Còn cô, chì là một nữ phụ làm bia đỡ đạn thôi, ôi.
Một câu này rất vang, dẫn đến không ít ánh mắt của người dân trong thôn, các bà các cô thay nhau mở miệng.
“Cũng đều là cháu gái nhà Lạc A Ngưu, một đứa thì siêng năng, ngoan ngoãn, để tâm đến công việc, một đứa thì chỉ biết lười biếng, chênh lệch lớn quá.”
“Không chỉ có siêng năng thôi đâu, còn rất có phong thái của chị cả, lại rất yêu thương anh chị em, biết bảo ban em gái em trai, nếu như tôi có cháu gái như thế này thì nằm mơ cũng cười tỉnh luôn ấy.”
Té đi, cái bảo ban này cô đâu có thèm, ai thấy cần thì mang đi đi, trong lòng Lạc Di điên cuồng cà khịa.
“Ai nói không phải đâu chứ, tôi cũng rất thích cô bé Xuân Mai này, nói chuyện thì nhẹ nhàng, ấm áp dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng dạ lương thiện, số phận may mắn, là điều đặc biệt của thôn Lạc Gia chúng ta. Còn cô bé Lạc Di này thì không được, cả ngày chỉ biết ham chơi tham ăn, làm gì cũng không xong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro