Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Giả Vờ Ngất - C...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng.
Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu.
Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng.
Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào.
Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái.
Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố gắng ra sức nhặt bông lúa.
Không riêng gì hai chị em bọn họ, bọn trẻ con trong thôn cũng đang làm việc, ngày mùa bận rộn không một ai là rảnh rỗi hết, cả thôn tổng động viên.
Sắc mặt Lạc Di đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô, mệt mỏi thở hổn hển, cái lưng đau nhức đến nỗi không đứng thẳng lên được, bụng thì đói sôi ùng ục, mồ hôi hột to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống mắt, cay cay, nhịn không được mà chớp chớp mắt.
Cô biết là làm ruộng vất vả, nhưng mà không ngờ lại vất vả như vậy, chỉ là cúi người nhặt lúa mà đã đòi cái mạng nhỏ rồi.
Cô là người lớn lên ở thành thị, từ trước đến giờ chưa từng xuống ruộng, ai ngờ lại xuyên vào một cuốn niên đại văn, thành một cô bé vào năm 1970 ở thôn Lạc Gia, hơn nữa còn sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Thời kỳ năm 1970 thiếu ăn thiếu mặc, thức ăn chính là cơm khoai lang, cũng không nhất định là được ăn no.
Cổ họng cô khô đến bốc khói, hai chân nặng nề như đeo chì, dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất, không muốn nhúc nhích.
Không thể tiếp tục sống những ngày tháng như thế nào nữa rồi, hu hu.
Lạc Nhiên nện bước chân ngắn lon ton chạy đến, nghiêng đầu lo lắng nhìn chị gái mình, dáng vẻ nhỏ bé có chút đáng yêu.
Lạc Di đưa tay kéo một phát, lôi kéo cả em trai ngồi xuống luôn, ừm, nghỉ ngơi thích hợp là vì để làm việc tốt hơn.
Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu.
Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng.
Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào.
Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái.
Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố gắng ra sức nhặt bông lúa.
Không riêng gì hai chị em bọn họ, bọn trẻ con trong thôn cũng đang làm việc, ngày mùa bận rộn không một ai là rảnh rỗi hết, cả thôn tổng động viên.
Sắc mặt Lạc Di đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô, mệt mỏi thở hổn hển, cái lưng đau nhức đến nỗi không đứng thẳng lên được, bụng thì đói sôi ùng ục, mồ hôi hột to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống mắt, cay cay, nhịn không được mà chớp chớp mắt.
Cô biết là làm ruộng vất vả, nhưng mà không ngờ lại vất vả như vậy, chỉ là cúi người nhặt lúa mà đã đòi cái mạng nhỏ rồi.
Cô là người lớn lên ở thành thị, từ trước đến giờ chưa từng xuống ruộng, ai ngờ lại xuyên vào một cuốn niên đại văn, thành một cô bé vào năm 1970 ở thôn Lạc Gia, hơn nữa còn sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Thời kỳ năm 1970 thiếu ăn thiếu mặc, thức ăn chính là cơm khoai lang, cũng không nhất định là được ăn no.
Cổ họng cô khô đến bốc khói, hai chân nặng nề như đeo chì, dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất, không muốn nhúc nhích.
Không thể tiếp tục sống những ngày tháng như thế nào nữa rồi, hu hu.
Lạc Nhiên nện bước chân ngắn lon ton chạy đến, nghiêng đầu lo lắng nhìn chị gái mình, dáng vẻ nhỏ bé có chút đáng yêu.
Lạc Di đưa tay kéo một phát, lôi kéo cả em trai ngồi xuống luôn, ừm, nghỉ ngơi thích hợp là vì để làm việc tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro