Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chém Cắt Cổ
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Loại chuyện nam nữ này là nhạy cảm nhất, người nào người nấy hận không thể phóng đại mấy trăm lần mà xem, không có vấn đề cũng có thể nhìn ra vấn đề, không qua lại thì cũng không sao, qua lại thì không giấu được mọi người.
Mặt Từ Mông biến sắc, từng chứ của con nhóc này đều đâm vào chỗ hiểm, bây giờ mới mấy tuổi chứ?
Con gái nhà họ Lạc đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Những lời nói đó như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu Lạc Xuân Mai, làm cho đầu óc cô ta tỉnh táo thêm một chút, cô ta muốn trèo lên người đàn ông này để tận hưởng vinh hoa phú quý, nhưng điều kiện bắt buộc là phải gả đi một cách có thể diện.
Càng là người trọng thể diện thì càng quan tâm thanh danh.
Cô ta cố làm ra vẻ mỉm cười: “Tiểu Di à, em nhìn nhầm rồi, bọn chị chỉ đơn thuần là… quan hệ bạn bè thôi.”
“Dạo này tình bạn bè cho một nồi cơm gạo tinh thật sự là cảm động đất trời, thậm chí còn vì phần tình bạn bè đơn thuần này mà không tiếc vu oan hãm hại người thân của mình, tôi thật sự cảm động sâu sắc.” Lạc Di cố ý nói với vẻ sâu xa rồi lấy tay che ngực, còn cười cười diễn sâu.
“Giờ phút này tôi quyết định, phải tuyên truyền cái tình bạn làm trời đất cảm động này ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều biết, kêu gọi nhân dân cả nước học tập hai vị.”
Nói đến chỗ kích động, cô còn làm một động tác chào bằng tay, vừa xinh đẹp vừa dứt khoát.
Từ Mông: “…” Sao lại nghĩ ra thao tác như thế?
Con gái nhà họ Lạc đều là bảo vật được giấu kỹ.
Lạc Xuân Mai suýt nữa thì hộc máu, nội tâm sụp đổ, a a a, cả nhà chú ba toàn là cực phẩm.
“Tiểu Di à, chúng ta là người một nhà, là chị em họ, sau này có món gì ngon chị sẽ để dành cho em một phần.”
Cô ta vẫn cảm thấy cô em họ rất dễ dụ dỗ, cho ăn chút gì đó thì cũng sẽ chạy theo cô ta vẫy đuôi giống như chó thôi mà.
Bây giờ nhẫn nhịn vì sự vẻ vang sau này, đợi đến khi cô ta gả cho Từ Mông rồi, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Từ, đến lúc đó muốn giẫm ai thì giẫm.
Lạc Di bình tĩnh nhìn cô ta mấy giây rồi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Mười tệ, tôi không nhìn thấy cái gì hết.”
Học phí cho mỗi học kỳ là hai tệ, mười tệ đủ cho cô đi học hai năm rưỡi, dựa theo kế hoạch của cô thì hai năm sẽ học xong tiểu học.
Lạc Xuân Mai: “…” Ngày chó chết gì thế này, con ranh chết tiệt này đã từng nhìn thấy mười tệ chưa nữa? Làm sao dám chém cắt cổ như thế?
Mặt Từ Mông biến sắc, từng chứ của con nhóc này đều đâm vào chỗ hiểm, bây giờ mới mấy tuổi chứ?
Con gái nhà họ Lạc đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Những lời nói đó như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu Lạc Xuân Mai, làm cho đầu óc cô ta tỉnh táo thêm một chút, cô ta muốn trèo lên người đàn ông này để tận hưởng vinh hoa phú quý, nhưng điều kiện bắt buộc là phải gả đi một cách có thể diện.
Càng là người trọng thể diện thì càng quan tâm thanh danh.
Cô ta cố làm ra vẻ mỉm cười: “Tiểu Di à, em nhìn nhầm rồi, bọn chị chỉ đơn thuần là… quan hệ bạn bè thôi.”
“Dạo này tình bạn bè cho một nồi cơm gạo tinh thật sự là cảm động đất trời, thậm chí còn vì phần tình bạn bè đơn thuần này mà không tiếc vu oan hãm hại người thân của mình, tôi thật sự cảm động sâu sắc.” Lạc Di cố ý nói với vẻ sâu xa rồi lấy tay che ngực, còn cười cười diễn sâu.
“Giờ phút này tôi quyết định, phải tuyên truyền cái tình bạn làm trời đất cảm động này ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều biết, kêu gọi nhân dân cả nước học tập hai vị.”
Nói đến chỗ kích động, cô còn làm một động tác chào bằng tay, vừa xinh đẹp vừa dứt khoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Mông: “…” Sao lại nghĩ ra thao tác như thế?
Con gái nhà họ Lạc đều là bảo vật được giấu kỹ.
Lạc Xuân Mai suýt nữa thì hộc máu, nội tâm sụp đổ, a a a, cả nhà chú ba toàn là cực phẩm.
“Tiểu Di à, chúng ta là người một nhà, là chị em họ, sau này có món gì ngon chị sẽ để dành cho em một phần.”
Cô ta vẫn cảm thấy cô em họ rất dễ dụ dỗ, cho ăn chút gì đó thì cũng sẽ chạy theo cô ta vẫy đuôi giống như chó thôi mà.
Bây giờ nhẫn nhịn vì sự vẻ vang sau này, đợi đến khi cô ta gả cho Từ Mông rồi, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Từ, đến lúc đó muốn giẫm ai thì giẫm.
Lạc Di bình tĩnh nhìn cô ta mấy giây rồi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Mười tệ, tôi không nhìn thấy cái gì hết.”
Học phí cho mỗi học kỳ là hai tệ, mười tệ đủ cho cô đi học hai năm rưỡi, dựa theo kế hoạch của cô thì hai năm sẽ học xong tiểu học.
Lạc Xuân Mai: “…” Ngày chó chết gì thế này, con ranh chết tiệt này đã từng nhìn thấy mười tệ chưa nữa? Làm sao dám chém cắt cổ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro