Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Tiểu Thiên Tài
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Nữ giáo viên nhìn Lạc Di với vẻ không thể tin nổi: “Cô gọi tôi là gì?”
“Bà thím ạ, cháu gọi sai sao? Chẳng lẽ gọi là bà?” Lạc Di mở to đôi mắt hiếu kỳ, làm ra vẻ xấu hổ: “Bà bảo dưỡng tốt thật, bà là người lớn, đừng so đo với một đứa bé như cháu, trẻ con không hiểu chuyện mà.”
Lời nói giả vờ ngây thơ vừa thốt ra, nữ giáo viên tái cả mặt, bà? Bà ta và Ngô Tiểu Thanh là người đồng lứa!
“Ngô Tiểu Thanh, đây chính là con gái mà cô dạy dỗ đấy, đều khồn phải là đồ tốt giống hệt cô.”
Lạc Di đã nhìn ra, hai người này có thù oán từ trước, mẹ cô là người có chuyện xưa: “Mẹ, mẹ cách xa bà ta chút, đây là một bà già có tố chất thần kinh.”
“Mày…” Cảm xúc của nữ giáo viên dần dần mất khống chế: “Cút ra ngoài cho tao, cút.”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên: “Ồn ào cái gì? Đây là trường học, cô Vương, cô thất lễ rồi.”
Là một người đàn ông nho nhã, nhìn khoảng mươi mấy tuổi, tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, ra vẻ rất chính khí.
Cô giáo Vương ấm ức rơi hai giọt nước mắt: “Hiệu trưởng, mẹ con cô ta bắt bạt người khác.”
Mới vừa rồi còn vô cùng ngang ngược, lúc này lại yếu đuổi rơi lệ, cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi.
Cô gái nhỏ khóc thì điềm đạm đáng thương, phụ nữ trung niên ấy à, quả dưa chuột già giả bộ nai tơ yếu đuối có chút thê thảm.
Ngô Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn giống hệt ngày xưa, mấy chục năm rồi vẫn không thay đổi.
Ngô Truyền Dân nhìn Ngô Tiểu Thanh với vẻ sâu sắc, thần sắc hơi khác lạ.
Ngô Tiểu Thanh rất lạnh nhạt, chỉ chỉ vào Lạc Di và nói: “Đây là con gái tôi, Lạc Di, giới thiệu mình một chút đi.”
Lạc Di tự nhiên thoải mái đứng ra: “Chào thầy hiệu trưởng ạ, em là Lạc Di, là người Thôn Lạc Gia, năm nay mười tuổi, chưa từng đi học, lần này muốn trực tiếp nhảy lớp học lên lớp ba, không cần lo lắng em không theo kịp, bởi vì em là một tiểu thiên tài.”
Giọng nói trong trẻo, cử chỉ tự tin cởi mở, không hề có chút sợ sệt nào cả.
Ngô Truyền Dân rất ngạc nhiên, đứa nhỏ này không hề sợ người lạ, nói chuyện rất thú vị: “Em là tiểu thiên tài sao?”
Các học sinh đều xúm lại, tò mò nhìn Lạc Di, lần đầu tiên gặp được người khoác lác như thế.
Lạc Di cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng ạ, thầy có thể kiểm tra em.”
Ngô Truyền Dân suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này chưa từng đi học, khẩu khí lại lớn như thế, không biết là thật sự có bản lĩnh hay chỉ là khoác lác?
“Bà thím ạ, cháu gọi sai sao? Chẳng lẽ gọi là bà?” Lạc Di mở to đôi mắt hiếu kỳ, làm ra vẻ xấu hổ: “Bà bảo dưỡng tốt thật, bà là người lớn, đừng so đo với một đứa bé như cháu, trẻ con không hiểu chuyện mà.”
Lời nói giả vờ ngây thơ vừa thốt ra, nữ giáo viên tái cả mặt, bà? Bà ta và Ngô Tiểu Thanh là người đồng lứa!
“Ngô Tiểu Thanh, đây chính là con gái mà cô dạy dỗ đấy, đều khồn phải là đồ tốt giống hệt cô.”
Lạc Di đã nhìn ra, hai người này có thù oán từ trước, mẹ cô là người có chuyện xưa: “Mẹ, mẹ cách xa bà ta chút, đây là một bà già có tố chất thần kinh.”
“Mày…” Cảm xúc của nữ giáo viên dần dần mất khống chế: “Cút ra ngoài cho tao, cút.”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên: “Ồn ào cái gì? Đây là trường học, cô Vương, cô thất lễ rồi.”
Là một người đàn ông nho nhã, nhìn khoảng mươi mấy tuổi, tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, ra vẻ rất chính khí.
Cô giáo Vương ấm ức rơi hai giọt nước mắt: “Hiệu trưởng, mẹ con cô ta bắt bạt người khác.”
Mới vừa rồi còn vô cùng ngang ngược, lúc này lại yếu đuổi rơi lệ, cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái nhỏ khóc thì điềm đạm đáng thương, phụ nữ trung niên ấy à, quả dưa chuột già giả bộ nai tơ yếu đuối có chút thê thảm.
Ngô Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn giống hệt ngày xưa, mấy chục năm rồi vẫn không thay đổi.
Ngô Truyền Dân nhìn Ngô Tiểu Thanh với vẻ sâu sắc, thần sắc hơi khác lạ.
Ngô Tiểu Thanh rất lạnh nhạt, chỉ chỉ vào Lạc Di và nói: “Đây là con gái tôi, Lạc Di, giới thiệu mình một chút đi.”
Lạc Di tự nhiên thoải mái đứng ra: “Chào thầy hiệu trưởng ạ, em là Lạc Di, là người Thôn Lạc Gia, năm nay mười tuổi, chưa từng đi học, lần này muốn trực tiếp nhảy lớp học lên lớp ba, không cần lo lắng em không theo kịp, bởi vì em là một tiểu thiên tài.”
Giọng nói trong trẻo, cử chỉ tự tin cởi mở, không hề có chút sợ sệt nào cả.
Ngô Truyền Dân rất ngạc nhiên, đứa nhỏ này không hề sợ người lạ, nói chuyện rất thú vị: “Em là tiểu thiên tài sao?”
Các học sinh đều xúm lại, tò mò nhìn Lạc Di, lần đầu tiên gặp được người khoác lác như thế.
Lạc Di cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng ạ, thầy có thể kiểm tra em.”
Ngô Truyền Dân suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này chưa từng đi học, khẩu khí lại lớn như thế, không biết là thật sự có bản lĩnh hay chỉ là khoác lác?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro