Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Giả Vờ Ngất - C...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Lạc Xuân Mai đứng ra giải vây rất đúng lúc, dịu dàng ấm áp nói:
“Thím ba, mặc dù thím là người lớn, cháu là con cháu, nhưng mà cháu vẫn muốn nói một câu, câu này nói xong rồi, bất kể là cha mẹ cháu, hay là cháu, hay là bà nội thì đều hy vọng người một nhà hòa thuận, mong chờ chú ba tiến bộ đi lên, thím ba, thím cũng nghĩ như vậy, đúng không ạ?”
Trên mặt cô ta là nụ cười ôn hòa, lại có lễ phép, lời nói rất có lý, lộ vẻ rất có tố chất, người khóc lóc om sòm gào thét như Ngô Tiểu Thanh không thể nào so sánh với cô ta được.
Trong lòng Ngô Tiểu Thanh bực bội, không nói nên lời phản bác, nhưng mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô cháu gái này từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà bà không thể thích nổi, giống như là cách một cái gì đó.
Những người dân trong thôn ở bên cạnh thì khen ngợi không dứt miệng:
“Xuân Mai còn hiểu chuyện hơn là chú ba thím ba của cô bé nữa, không dễ dàng gì mà.”
“Tôi rất thích nghe cô bé nói đạo lý, giọng nói ấm áp dịu dàng, còn dễ nghe hơn hát nữa.”
Người trong thôn không nhìn ra cái nào không đúng, nhưng mà người trải qua những tin tức bùng nổ như Lạc Di thì lại nhìn rất rõ, hừ, người chị họ này không đơn giản, sở trường nhất là giẫm lên người khác để đề cao thanh danh của mình, còn làm cho người khác khen ngợi nữa.
Cô có chút không vui, dựa vào cái gì mà cô ta lại giẫm lên gia đình cô? Chỉ dựa vào cô ta là nữ chính sao?
“Đừng ồn ào nữa, tính mạng cha cháu quan trọng hơn.” Lạc Di nước mắt rưng rưng nhìn về phía Lạc Quốc Cường, hốc mắt đỏ bừng: “Bác cả, cầu xin bác rủ lòng từ bi mau cứu cha cháu với, cháu quỳ xuống dập đầu với bác…”
Đã nói như vậy rồi, còn từ chối thế nào được nữa?
Nếu thật sự có gì đó xảy ra thì không ai chịu được trách nhiệm này, cho dù trong lòng Lạc Quốc Cường có không thích đi nữa thì cũng phải cân nhắc đến dư luận.
Lạc Quốc Cường vội vàng ngăn cản cháu gái quỳ xuống, cô cháu gái này từ trước đến nay không hề có chút cảm giác tồn tại nào, không ngờ là cũng có một mặt hiếu thảo như vậy, ông ta có chút mềm lòng:
“Ai đến đây đi, đưa Quốc Vinh đến phòng y tế.”
Lạc Di cũng chỉ là giả vờ giả vịt một chút thôi, chứ không hề có ý quỳ xuống, nhanh chóng đứng thẳng lên luôn, ai mà không biết diễn chứ?
Người sống trên đời, tất cả nhờ vào kỹ năng diễn xuất.
“Thím ba, mặc dù thím là người lớn, cháu là con cháu, nhưng mà cháu vẫn muốn nói một câu, câu này nói xong rồi, bất kể là cha mẹ cháu, hay là cháu, hay là bà nội thì đều hy vọng người một nhà hòa thuận, mong chờ chú ba tiến bộ đi lên, thím ba, thím cũng nghĩ như vậy, đúng không ạ?”
Trên mặt cô ta là nụ cười ôn hòa, lại có lễ phép, lời nói rất có lý, lộ vẻ rất có tố chất, người khóc lóc om sòm gào thét như Ngô Tiểu Thanh không thể nào so sánh với cô ta được.
Trong lòng Ngô Tiểu Thanh bực bội, không nói nên lời phản bác, nhưng mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô cháu gái này từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà bà không thể thích nổi, giống như là cách một cái gì đó.
Những người dân trong thôn ở bên cạnh thì khen ngợi không dứt miệng:
“Xuân Mai còn hiểu chuyện hơn là chú ba thím ba của cô bé nữa, không dễ dàng gì mà.”
“Tôi rất thích nghe cô bé nói đạo lý, giọng nói ấm áp dịu dàng, còn dễ nghe hơn hát nữa.”
Người trong thôn không nhìn ra cái nào không đúng, nhưng mà người trải qua những tin tức bùng nổ như Lạc Di thì lại nhìn rất rõ, hừ, người chị họ này không đơn giản, sở trường nhất là giẫm lên người khác để đề cao thanh danh của mình, còn làm cho người khác khen ngợi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có chút không vui, dựa vào cái gì mà cô ta lại giẫm lên gia đình cô? Chỉ dựa vào cô ta là nữ chính sao?
“Đừng ồn ào nữa, tính mạng cha cháu quan trọng hơn.” Lạc Di nước mắt rưng rưng nhìn về phía Lạc Quốc Cường, hốc mắt đỏ bừng: “Bác cả, cầu xin bác rủ lòng từ bi mau cứu cha cháu với, cháu quỳ xuống dập đầu với bác…”
Đã nói như vậy rồi, còn từ chối thế nào được nữa?
Nếu thật sự có gì đó xảy ra thì không ai chịu được trách nhiệm này, cho dù trong lòng Lạc Quốc Cường có không thích đi nữa thì cũng phải cân nhắc đến dư luận.
Lạc Quốc Cường vội vàng ngăn cản cháu gái quỳ xuống, cô cháu gái này từ trước đến nay không hề có chút cảm giác tồn tại nào, không ngờ là cũng có một mặt hiếu thảo như vậy, ông ta có chút mềm lòng:
“Ai đến đây đi, đưa Quốc Vinh đến phòng y tế.”
Lạc Di cũng chỉ là giả vờ giả vịt một chút thôi, chứ không hề có ý quỳ xuống, nhanh chóng đứng thẳng lên luôn, ai mà không biết diễn chứ?
Người sống trên đời, tất cả nhờ vào kỹ năng diễn xuất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro