Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Cả Nhà Đều Là C...
Quan Oánh Oánh
2024-08-02 12:58:47
Dạo này chỉ khi có thân thích đến nhà thì mới có thể mua một miếng đậu hũ mời khách, bình thường thì tiền đâu ra mà mua?
Người trong thành muốn ăn đậu hũ còn phải dùng phiếu nữa đấy.
Bà cụ Lạc nhìn mà xót xa trong lòng, đâu phải tay nghề nấu ăn của bà cụ tốt? Rõ ràng là bình thường ít khi được ăn.
Không biết bà cụ lấy ở đâu ra một quả trứng gà nóng: “Ăn đi, bà cho cháu bồi bổ thân thể, hôm nay đã mệt lắm rồi phải không? Bà đã nói rồi, bảo cháu ở nhà giúp bà nấu cơm.”
Bình thường bà cụ không cho cháu gái xuống ruộng, cháu gái mới mười bốn tuổi, qua mấy năm nữa đã có thể lấy chồng rồi, phải bảo dưỡng da dẻ cho tốt.
Bà cụ còn tính gả cháu gái đến trong thành, làm người trong thành hưởng phúc, cả nhà còn có thể được nhờ.
Nhưng mà cháu gái mình lại kiên trì, nói gì mà không thể ngáng chân, không thể làm chủ đề của mọi câu chuyện, không thể để cho người cha đội trưởng khó xử, muốn lấy mình làm gương. Đứa bé hiểu chuyện biết bao.
Hai mắt Lạc Xuân Mai sáng lên, thỉnh thoảng cũng được ăn một quả, nhưng mà vẫn thấy thèm, cô ta cầm lấy quả trứng luộc cũng không vội vàng ăn ngay, mà là chia thành hai phần, một nửa thì cứng rắn đút vào miệng cho bà cụ Lạc, khó có khi bà cụ Lạc được ăn miếng ngon như thế, trong lòng còn ngọt hơn uống nước đường.
“Xuân Mai, nhanh ăn đi, đừng để những người khác nhìn thấy.”
Tất cả đều nói bà cụ thiên vị cháu gái lớn, cháu gái lớn hiếu thuận bà cụ như vậy, có thể không thiên vị sao?
Thực ra thì bà cụ Lạc thường xuyên thiên vị Lạc Xuân Mai, lén lút cho ăn gì đó bồi bổ thân thể, nhưng mà nếu như để những người khác trong nhà biết thì chắc chắn sẽ không vui.
Lạc Xuân Mai cầm nửa quả trứng, vẻ mặt có chút bất an: “Như vậy không tốt đâu ạ, đều là người một nhà, sau này cùng nhau ăn.”
bà cụ Lạc chỉ thích đứa nhỏ hiểu chuyện biết điều như vậy: “Cháu đó, cái gì cũng tốt, chỉ là lương thiên quá.”
Khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, vừa định cho trứng gà vào trong miệng thì một bàn tay to từ bên cạnh đưa qua, lập tức cướp đi quả trứng gà.
Lạc Xuân Mai chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay trống rỗng, cơn tức từ trong lòng dâng lên, quay đầu trừng mắt nhìn về phía người đến, là Lạc Quốc Vinh, sắc mặt ông rất khó coi.
Cô ta thầm than một tiếng không ổn, lui về phía sau mấy bước trốn phía sau lưng bà cụ Lạc, dáng vẻ sợ hãi khiếp đảm, làm cho bà cụ Lạc đau lòng không thôi: “Con một đống tuổi rồi sao có thể cướp đồ ăn của cháu gái, nhanh trả lại đi.”
Người trong thành muốn ăn đậu hũ còn phải dùng phiếu nữa đấy.
Bà cụ Lạc nhìn mà xót xa trong lòng, đâu phải tay nghề nấu ăn của bà cụ tốt? Rõ ràng là bình thường ít khi được ăn.
Không biết bà cụ lấy ở đâu ra một quả trứng gà nóng: “Ăn đi, bà cho cháu bồi bổ thân thể, hôm nay đã mệt lắm rồi phải không? Bà đã nói rồi, bảo cháu ở nhà giúp bà nấu cơm.”
Bình thường bà cụ không cho cháu gái xuống ruộng, cháu gái mới mười bốn tuổi, qua mấy năm nữa đã có thể lấy chồng rồi, phải bảo dưỡng da dẻ cho tốt.
Bà cụ còn tính gả cháu gái đến trong thành, làm người trong thành hưởng phúc, cả nhà còn có thể được nhờ.
Nhưng mà cháu gái mình lại kiên trì, nói gì mà không thể ngáng chân, không thể làm chủ đề của mọi câu chuyện, không thể để cho người cha đội trưởng khó xử, muốn lấy mình làm gương. Đứa bé hiểu chuyện biết bao.
Hai mắt Lạc Xuân Mai sáng lên, thỉnh thoảng cũng được ăn một quả, nhưng mà vẫn thấy thèm, cô ta cầm lấy quả trứng luộc cũng không vội vàng ăn ngay, mà là chia thành hai phần, một nửa thì cứng rắn đút vào miệng cho bà cụ Lạc, khó có khi bà cụ Lạc được ăn miếng ngon như thế, trong lòng còn ngọt hơn uống nước đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xuân Mai, nhanh ăn đi, đừng để những người khác nhìn thấy.”
Tất cả đều nói bà cụ thiên vị cháu gái lớn, cháu gái lớn hiếu thuận bà cụ như vậy, có thể không thiên vị sao?
Thực ra thì bà cụ Lạc thường xuyên thiên vị Lạc Xuân Mai, lén lút cho ăn gì đó bồi bổ thân thể, nhưng mà nếu như để những người khác trong nhà biết thì chắc chắn sẽ không vui.
Lạc Xuân Mai cầm nửa quả trứng, vẻ mặt có chút bất an: “Như vậy không tốt đâu ạ, đều là người một nhà, sau này cùng nhau ăn.”
bà cụ Lạc chỉ thích đứa nhỏ hiểu chuyện biết điều như vậy: “Cháu đó, cái gì cũng tốt, chỉ là lương thiên quá.”
Khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, vừa định cho trứng gà vào trong miệng thì một bàn tay to từ bên cạnh đưa qua, lập tức cướp đi quả trứng gà.
Lạc Xuân Mai chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay trống rỗng, cơn tức từ trong lòng dâng lên, quay đầu trừng mắt nhìn về phía người đến, là Lạc Quốc Vinh, sắc mặt ông rất khó coi.
Cô ta thầm than một tiếng không ổn, lui về phía sau mấy bước trốn phía sau lưng bà cụ Lạc, dáng vẻ sợ hãi khiếp đảm, làm cho bà cụ Lạc đau lòng không thôi: “Con một đống tuổi rồi sao có thể cướp đồ ăn của cháu gái, nhanh trả lại đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro