Cố Xuyên Bách
2024-08-07 21:10:26
Tiếng lòng của chị gái nói về lũ buôn người, còn nói cháu trai của ông Cố cũng ở trên chuyến tàu này, mà còn cùng toa xe với cô.
Vé xe của cô cùng một mã số với vé xe của chị gái đời trước, nhưng cô nào biết ai là Cố Xuyên Bách, người khiến chị phải kiêng kỵ chứ?
Mấy thanh niên trí thức đều nói đích đến của mình khi xuống nông thôn, rồi lại hỏi Lâm Mỹ Khê.
Cô thì muốn xem có tìm ra được cháu trai của ông Cố không, bèn kể cho mọi người biết đích đến của mình.
"Nơi em phải đi là công xã Dũng Tuyền của huyện Hồng Miên. Ông nội em được điều xuống đó.
Tuy không phải ông nội ruột, nhưng hồi trước ba em được ông cứu, nên trong lòng em coi ông như ông nội mình."
"Trùng hợp vậy, có tiện kể cho bọn anh nghe không?"
"Được nha, lúc đó là trước giải phóng, ba em còn nhỏ..."
Đi đường vốn nhàm chán, tất cả mọi người đều thích nghe kể chuyện.
Có người cầm cốc nước đã rót đầy xong nhưng không về chỗ, mà tựa lưng vào thành ghế hứng thú nghe cô bé kia kể chuyện sinh động như thật.
Sau khi cô kể xong, mọi người còn cảm thấy chưa đã, bèn kể chuyện cũ lý thú nhà mình cho mọi người nghe.
Đôi mắt to tròn linh động của Lâm Mỹ Khê đảo qua lại, quan sát khắp nơi.
Thanh niên ngồi ở ghế chéo phía đối diện mặc áo sơ mi đen, đi giày vải màu đen, chân đạp lên một chiếc túi.
Mái tóc đen dày hơn hầu hết đám thanh niên xuống nông thôn gần như che phủ cả mắt kia trông rất khả nghi.
Cảnh vật ngoài tàu lướt đi như bay, mặt trời lên tận đỉnh đầu rồi.
Nơi này là trạm đầu tiên, mọi người đều nghe kể chuyện, không thể nào có chuyện ngủ ngay lúc này được.
Vả lại cô nhiều lần nhấn mạnh ông Cố ở thôn Dũng Tuyền, thì thấy mí mắt anh ta khẽ rung mấy cái, đến lần thứ ba thì mới hết.
Có lẽ anh ta chính là cháu trai của ông Cố, nhưng do cẩn thận nên không mù quáng bám víu quan hệ làm gì.
Cũng đúng thôi, người từ đám mây ngã rớt xuống bùn, đừng nói là thiện ý của người lạ, chính là người thân đều phải ước lượng xem tới khoét thịt hay giúp đỡ.
Có lẽ đời trước vì sự cảnh giác của anh ta nên chị mới có ấn tượng xấu về anh ta thôi nhỉ.
Nhưng Lâm Mỹ Khê thì không như vậy, lúc này cô đang cảnh giác người khác, nhìn ai cũng như đang nhìn lũ buôn người.
Cố Xuyên Bách cũng rất cảnh giác.
Lần này anh ra ngoài giúp xưởng của công xã bán đặc sản miền núi, giờ có một túi tiền dưới chân, khiến anh không dám lơ là.
Anh nhìn lướt qua "em gái" xa lạ, nhanh chóng nhắm mắt lại trước khi cô phát hiện ra.
Vé xe của cô cùng một mã số với vé xe của chị gái đời trước, nhưng cô nào biết ai là Cố Xuyên Bách, người khiến chị phải kiêng kỵ chứ?
Mấy thanh niên trí thức đều nói đích đến của mình khi xuống nông thôn, rồi lại hỏi Lâm Mỹ Khê.
Cô thì muốn xem có tìm ra được cháu trai của ông Cố không, bèn kể cho mọi người biết đích đến của mình.
"Nơi em phải đi là công xã Dũng Tuyền của huyện Hồng Miên. Ông nội em được điều xuống đó.
Tuy không phải ông nội ruột, nhưng hồi trước ba em được ông cứu, nên trong lòng em coi ông như ông nội mình."
"Trùng hợp vậy, có tiện kể cho bọn anh nghe không?"
"Được nha, lúc đó là trước giải phóng, ba em còn nhỏ..."
Đi đường vốn nhàm chán, tất cả mọi người đều thích nghe kể chuyện.
Có người cầm cốc nước đã rót đầy xong nhưng không về chỗ, mà tựa lưng vào thành ghế hứng thú nghe cô bé kia kể chuyện sinh động như thật.
Sau khi cô kể xong, mọi người còn cảm thấy chưa đã, bèn kể chuyện cũ lý thú nhà mình cho mọi người nghe.
Đôi mắt to tròn linh động của Lâm Mỹ Khê đảo qua lại, quan sát khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh niên ngồi ở ghế chéo phía đối diện mặc áo sơ mi đen, đi giày vải màu đen, chân đạp lên một chiếc túi.
Mái tóc đen dày hơn hầu hết đám thanh niên xuống nông thôn gần như che phủ cả mắt kia trông rất khả nghi.
Cảnh vật ngoài tàu lướt đi như bay, mặt trời lên tận đỉnh đầu rồi.
Nơi này là trạm đầu tiên, mọi người đều nghe kể chuyện, không thể nào có chuyện ngủ ngay lúc này được.
Vả lại cô nhiều lần nhấn mạnh ông Cố ở thôn Dũng Tuyền, thì thấy mí mắt anh ta khẽ rung mấy cái, đến lần thứ ba thì mới hết.
Có lẽ anh ta chính là cháu trai của ông Cố, nhưng do cẩn thận nên không mù quáng bám víu quan hệ làm gì.
Cũng đúng thôi, người từ đám mây ngã rớt xuống bùn, đừng nói là thiện ý của người lạ, chính là người thân đều phải ước lượng xem tới khoét thịt hay giúp đỡ.
Có lẽ đời trước vì sự cảnh giác của anh ta nên chị mới có ấn tượng xấu về anh ta thôi nhỉ.
Nhưng Lâm Mỹ Khê thì không như vậy, lúc này cô đang cảnh giác người khác, nhìn ai cũng như đang nhìn lũ buôn người.
Cố Xuyên Bách cũng rất cảnh giác.
Lần này anh ra ngoài giúp xưởng của công xã bán đặc sản miền núi, giờ có một túi tiền dưới chân, khiến anh không dám lơ là.
Anh nhìn lướt qua "em gái" xa lạ, nhanh chóng nhắm mắt lại trước khi cô phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro