Vờ Không Quen
2024-08-07 21:10:26
Em ấy trông yêu kiều yếu ớt, lại một mình đi xa, thuộc loại rất dễ bị người xấu theo dõi.
Cũng may cô rất cảnh giác, nói nhiều như vậy nhưng lại không để lộ bất cứ thông tin quan trọng gì về tên tuổi địa chỉ gia đình.
Thông minh như vậy hẳn là không cần trông nom.
Mãi cho tới khi một nhà ba người muốn đổi chỗ ngồi với Cố Xuyên Bách, anh mới mở mắt ra, nhặt túi vải buồm dưới chân lên, đổi chỗ với người ta rồi đi tới toa xe khác.
Tuy cách một toa xe nhưng thực ra chỗ ngồi không xa nhau là mấy.
Anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy đỉnh đầu bù xù và nghe thấy giọng nói linh động líu ríu của cô.
Xe lửa từ phương bắc xuôi xuống phía nam.
Lâm Mỹ Khê đi lấy nước sôi.
Người đàn ông mặc áo màu đen ở toa xe bên cạnh vẫn còn ở đó, lần này không nhắm mắt vờ ngủ như lúc trước.
Chỉ là khi liếc thấy cô đi tới, anh sẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra anh không có ý định nói chuyện dọc đường đi này, nên lúc đi ngang qua người anh, cô cứ thế bước đi thẳng không hề dừng lại.
Cố Xuyên Bách đạp chặt túi tiền dưới chân, quay đầu liếc nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô gái.
Cô sang đây lấy nước ba lần rồi, xem ra cũng đã đoán ra phần nào thân phận của anh, nhưng rất có chừng mực.
Thấy anh không muốn nhận mặt, cô cũng không quấy rầy.
Anh đi tới thôn Dũng Tuyền này là để lao động cải tạo, giúp công xã tới thủ đô tìm nguồn tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, còn mang nhiều tiền về như vậy, anh không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.
...
Đám thanh niên trí thức kết bạn trên xe lục tục xuống xe lửa ở các thành phố nơi họ được điều đến, lên ô tô rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Mỹ Khê.
Đến trạm này lại có không ít hành khách lên xe ngồi đầy cả toa xe vắng vẻ.
Một cặp vợ chồng già nhìn mặt mũi hiền lành ngồi xuống ghế đối diện với Lâm Mỹ Khê.
Vừa ngồi xuống bọn họ đã lấy đồ ăn đồ uống, chuyện trò chuyện nhà cửa với Lâm Mỹ Khê, còn cho cô đồ ăn.
Đương nhiên Lâm Mỹ Khê sẽ không ăn đồ người lạ đưa cho.
Cô còn thấy thanh niên mặc áo đen về ngồi lại ghế lúc trước ở toa xe này.
Trong lòng cô hiểu rõ, cặp vợ chồng này tám phần là lũ buôn người, đang moi móc thông tin về cô đây mà.
Lúc trò chuyện, cô báo tên và địa chỉ giả, làm cho bọn họ cảm thấy cô ngu thật, khiến bọn họ lơi lỏng cảnh giác.
Ngồi từ hoàng hôn tới đêm khuya khiến mọi người đều buồn ngủ.
Mãi cho tới sáng sớm, cặp vợ chồng già kia vẫn không làm gì, cho tới khi cùng xuống xe ở Vân thị.
Cũng may cô rất cảnh giác, nói nhiều như vậy nhưng lại không để lộ bất cứ thông tin quan trọng gì về tên tuổi địa chỉ gia đình.
Thông minh như vậy hẳn là không cần trông nom.
Mãi cho tới khi một nhà ba người muốn đổi chỗ ngồi với Cố Xuyên Bách, anh mới mở mắt ra, nhặt túi vải buồm dưới chân lên, đổi chỗ với người ta rồi đi tới toa xe khác.
Tuy cách một toa xe nhưng thực ra chỗ ngồi không xa nhau là mấy.
Anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy đỉnh đầu bù xù và nghe thấy giọng nói linh động líu ríu của cô.
Xe lửa từ phương bắc xuôi xuống phía nam.
Lâm Mỹ Khê đi lấy nước sôi.
Người đàn ông mặc áo màu đen ở toa xe bên cạnh vẫn còn ở đó, lần này không nhắm mắt vờ ngủ như lúc trước.
Chỉ là khi liếc thấy cô đi tới, anh sẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra anh không có ý định nói chuyện dọc đường đi này, nên lúc đi ngang qua người anh, cô cứ thế bước đi thẳng không hề dừng lại.
Cố Xuyên Bách đạp chặt túi tiền dưới chân, quay đầu liếc nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của cô gái.
Cô sang đây lấy nước ba lần rồi, xem ra cũng đã đoán ra phần nào thân phận của anh, nhưng rất có chừng mực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy anh không muốn nhận mặt, cô cũng không quấy rầy.
Anh đi tới thôn Dũng Tuyền này là để lao động cải tạo, giúp công xã tới thủ đô tìm nguồn tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, còn mang nhiều tiền về như vậy, anh không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.
...
Đám thanh niên trí thức kết bạn trên xe lục tục xuống xe lửa ở các thành phố nơi họ được điều đến, lên ô tô rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Mỹ Khê.
Đến trạm này lại có không ít hành khách lên xe ngồi đầy cả toa xe vắng vẻ.
Một cặp vợ chồng già nhìn mặt mũi hiền lành ngồi xuống ghế đối diện với Lâm Mỹ Khê.
Vừa ngồi xuống bọn họ đã lấy đồ ăn đồ uống, chuyện trò chuyện nhà cửa với Lâm Mỹ Khê, còn cho cô đồ ăn.
Đương nhiên Lâm Mỹ Khê sẽ không ăn đồ người lạ đưa cho.
Cô còn thấy thanh niên mặc áo đen về ngồi lại ghế lúc trước ở toa xe này.
Trong lòng cô hiểu rõ, cặp vợ chồng này tám phần là lũ buôn người, đang moi móc thông tin về cô đây mà.
Lúc trò chuyện, cô báo tên và địa chỉ giả, làm cho bọn họ cảm thấy cô ngu thật, khiến bọn họ lơi lỏng cảnh giác.
Ngồi từ hoàng hôn tới đêm khuya khiến mọi người đều buồn ngủ.
Mãi cho tới sáng sớm, cặp vợ chồng già kia vẫn không làm gì, cho tới khi cùng xuống xe ở Vân thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro