Đừng Thèm
2024-08-07 21:10:26
Phó Thính Âm chỉ ước ngày nào cũng được ăn đồ mặn.
Mặc dù bây giờ là bốn món chay, nhưng lại có thể ăn ra mùi thức ăn mặn, nên cô ta đã rất thỏa mãn rồi.
Cô ta giải quyết được nửa hộp cơm, bèn giục mọi người:
"Mọi người đừng cứ ngồi nói chuyện không như thế, mau ăn đi, còn không ăn nữa thì tôi ngại chết mất."
Hứa Việt Chu vốn ăn khỏe, chỉ ước ngày nào cũng được ăn như vậy mới tốt.
Anh ta bèn nói:
"Tôi cảm thấy thanh niên trí thức Lâm sắp xếp rất phù hợp. Thanh niên trí thức Ngu, cô còn không nấu nướng đi? Đội trưởng đã nói rồi, hai giờ là bắt đầu làm việc rồi đấy."
Cuối cùng Ngu Tâm Nhụy cũng tìm lại chút thể diện:
"Tôi ăn với người dân thôn, tôi bảo bọn họ làm cho tôi hai món ăn đưa sang đây, mấy người ăn trước đi."
Vừa nói xong thì người ta đưa đồ ăn đến.
Ngu Tâm Nhụy đói không chịu nổi, bèn vội vàng đứng dậy nhận lấy.
"Đồ ăn của tôi tới rồi, tôi đưa năm hào đặt hai món rau một bát cơm, chắc chắn không kém các người đâu."
Phó Thính Âm tò mò, cho rằng người ta nấu món gì ngon lắm, bèn không kìm được ló đầu sang nhìn.
Thẩm Hiếu Trân chỉ vào lượng đồ ăn không còn nhiều trong bát:
"Đừng thèm, chắc chắn không bằng mấy món cô đang ăn bây giờ đâu."
...
Cơm trưa của Ngu Tâm Nhụy là do vợ đội trưởng nấu cho.
Thím Hòe Hoa đưa tới hai món ăn, một đậu phụ kho tàu, một cải trắng xào mỡ lợn, lại thêm một phần cơm, nhìn phân lượng thì không coi là thiệt.
Nhưng mùi vị mà muốn nói ngon tì chắc chắn thua kém tay nghề Lâm Mỹ Khê vốn đã học việc từ người bố đầu bếp của mình.
Lâm Mỹ Khê có thể dùng bốn hào để làm bốn món rau một món canh, còn cô ta đưa năm hào mới được hai món, thậm chí còn chả thấy chút thịt nào.
Nhưng cô ta không nghĩ ra rằng bốn hào chính là đậu phụ, thịt băm, đậu khô, rau dưa đều là đồ của tối hôm qua, gạo thì là lương thực đội sản xuất cho trước.
Dầu thì mọi người gom vào, đồ gia vị là Lâm Mỹ Khê mang, đậu sát vỏ thì do Thẩm Hiếu Trân cống hiến.
Còn củi lửa, sức người, những thứ này không phải mình làm thì giao người khác đều tính tiền cả.
Ngu Tâm Nhụy cảm thấy mình bị thiệt:
"Thím xem đồ bọn họ nấu, rồi nhìn lại đồ thím đưa đi, số tiền tôi đưa thím còn đủ mua cả mấy lạng thịt rồi, mà thím đưa cho tôi hai món chay còn chả thấy xíu váng dầu nào là sao?"
Đúng là nhà thím này trưa nay có ăn thịt, tiền mua thịt chính là tiền cơm mà Ngu Tâm Nhụy đưa cho.
Nhưng sáu lạng thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, mỡ thì rán rồi xào rau cải trắng cho Ngu Tâm Nhụy, còn ít thịt nạc thì mỗi người trong nhà còn không được hai miếng.
Mặc dù bây giờ là bốn món chay, nhưng lại có thể ăn ra mùi thức ăn mặn, nên cô ta đã rất thỏa mãn rồi.
Cô ta giải quyết được nửa hộp cơm, bèn giục mọi người:
"Mọi người đừng cứ ngồi nói chuyện không như thế, mau ăn đi, còn không ăn nữa thì tôi ngại chết mất."
Hứa Việt Chu vốn ăn khỏe, chỉ ước ngày nào cũng được ăn như vậy mới tốt.
Anh ta bèn nói:
"Tôi cảm thấy thanh niên trí thức Lâm sắp xếp rất phù hợp. Thanh niên trí thức Ngu, cô còn không nấu nướng đi? Đội trưởng đã nói rồi, hai giờ là bắt đầu làm việc rồi đấy."
Cuối cùng Ngu Tâm Nhụy cũng tìm lại chút thể diện:
"Tôi ăn với người dân thôn, tôi bảo bọn họ làm cho tôi hai món ăn đưa sang đây, mấy người ăn trước đi."
Vừa nói xong thì người ta đưa đồ ăn đến.
Ngu Tâm Nhụy đói không chịu nổi, bèn vội vàng đứng dậy nhận lấy.
"Đồ ăn của tôi tới rồi, tôi đưa năm hào đặt hai món rau một bát cơm, chắc chắn không kém các người đâu."
Phó Thính Âm tò mò, cho rằng người ta nấu món gì ngon lắm, bèn không kìm được ló đầu sang nhìn.
Thẩm Hiếu Trân chỉ vào lượng đồ ăn không còn nhiều trong bát:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng thèm, chắc chắn không bằng mấy món cô đang ăn bây giờ đâu."
...
Cơm trưa của Ngu Tâm Nhụy là do vợ đội trưởng nấu cho.
Thím Hòe Hoa đưa tới hai món ăn, một đậu phụ kho tàu, một cải trắng xào mỡ lợn, lại thêm một phần cơm, nhìn phân lượng thì không coi là thiệt.
Nhưng mùi vị mà muốn nói ngon tì chắc chắn thua kém tay nghề Lâm Mỹ Khê vốn đã học việc từ người bố đầu bếp của mình.
Lâm Mỹ Khê có thể dùng bốn hào để làm bốn món rau một món canh, còn cô ta đưa năm hào mới được hai món, thậm chí còn chả thấy chút thịt nào.
Nhưng cô ta không nghĩ ra rằng bốn hào chính là đậu phụ, thịt băm, đậu khô, rau dưa đều là đồ của tối hôm qua, gạo thì là lương thực đội sản xuất cho trước.
Dầu thì mọi người gom vào, đồ gia vị là Lâm Mỹ Khê mang, đậu sát vỏ thì do Thẩm Hiếu Trân cống hiến.
Còn củi lửa, sức người, những thứ này không phải mình làm thì giao người khác đều tính tiền cả.
Ngu Tâm Nhụy cảm thấy mình bị thiệt:
"Thím xem đồ bọn họ nấu, rồi nhìn lại đồ thím đưa đi, số tiền tôi đưa thím còn đủ mua cả mấy lạng thịt rồi, mà thím đưa cho tôi hai món chay còn chả thấy xíu váng dầu nào là sao?"
Đúng là nhà thím này trưa nay có ăn thịt, tiền mua thịt chính là tiền cơm mà Ngu Tâm Nhụy đưa cho.
Nhưng sáu lạng thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, mỡ thì rán rồi xào rau cải trắng cho Ngu Tâm Nhụy, còn ít thịt nạc thì mỗi người trong nhà còn không được hai miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro