Chương 30 - Làm Áo Cưới Cho Người Khác (2)

Phương Thu Lại...

Tri Nhất Ngô Tâm

2024-08-10 08:20:40

Hai bếp lò thường dùng để nấu ăn, còn mùa đông thì đốt bếp lò thứ ba, chuyên dùng để sưởi ấm lò sưởi, như vậy thì trong nhà không chỉ sạch sẽ mà còn có thể giữ ấm.

Chỉ với thiết kế này thôi, không biết đã khiến bao nhiêu gia đình phải ghen tị, thực ra đây cũng là hệ thống sưởi ấm dưới sàn đầu tiên.

Chỉ không biết sau khi cô tách ra ở riêng, ông ta có thể tiếp tục hưởng phúc này không.

Còn công việc của Thẩm Thành Hòa, vốn là sắp xếp cho nguyên chủ, không biết nguyên chủ nghĩ thế nào mà lại chủ động từ bỏ.

Vì vậy, Thẩm Thành Hòa cũng không ít lần bị người ta chê bai, dù sao thì công việc ở Sở mật vụ và căng tin tốt hay xấu, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng bây giờ cô phải lấy lại, còn cả nửa năm lương này nữa, không có lý do gì để Thẩm Thành Hòa chiếm món lợi này.

Thư Bán Mộng vừa tính toán trong lòng, vừa chuẩn bị vo gạo nấu cơm, kết quả vừa mở vung ra thì thấy bên trong chỉ còn lại chút ngô xay.

Cô nhớ hôm qua trong vại này còn có gạo lứt mà, gạo đâu!

"Mẹ, mẹ thật sự muốn đi sao."

Thư Bán Mộng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy Phương Thu và Thẩm Hạo, hai người này sao lại quay lại rồi?

Nhưng hai người hẳn là không nhìn thấy cô.

Cô nghe Phương Thu nói với Thẩm Hạo: "Mẹ về nhà ông ngoại ở hai ngày trước."

"Vậy thì co phải làm sao?" Thẩm Hạo vội vàng hỏi.

Phương Thu đương nhiên nói: "Dĩ nhiên là con phải ở lại đây rồi, đây là nhà con mà."

Lúc đầu chị ta đúng là đã đánh tiếng với cha mẹ, nói sẽ đưa Thẩm Thành Hòa và Thẩm Hạo về ở một thời gian, còn mang theo những gì có thể mang được.

Nhưng lúc đó chị ta lấy cớ là để chia nhà với Thẩm Thành Tiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không giống như bây giờ, là tự mình gây ra chuyện ly hôn, chị ta còn chưa biết phải giải thích với họ thế nào, không thể đưa Thẩm Hạo đi được.

Nhưng mà Thẩm Hạo vừa nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Thẩm Thành Hòa khi đuổi họ đi thì vô cùng chột dạ.

Cậu ta lập tức nói: "Mẹ, hay là mẹ đưa con đi theo đi, con sợ bố con."

"Con sợ anh ta cái gì chứ? Dù sao thì con cũng là con trai của anh ta, anh ta có thể thực sự không cần con sao!"

Nói xong, hai người đã vào nhà, rõ ràng là đi lấy đồ.

Nhưng hiện tại nhà họ Thẩm không có một ai, nếu Phương Thu và Thẩm Hạo lấy đi thứ gì đó quý giá, đến lúc đó người nhà họ Thẩm tìm cô đòi lại, mà bây giờ lại không có camera giám sát, đến lúc đó cô không thể nói rõ được.

Nghĩ đến đây, cô vội cúi người đi ra, trở về phòng mình.

"Chị, chị không sao chứ."

Phương Thu và Thẩm Hạo vốn chẳng để ba chị em cô vào mắt, Thư Bán Lỗi sợ xảy ra chuyện, vội vàng kéo Thư Bán Thiên ra ngoài, ba chị em chạm mặt nhau.

Thư Bán Mộng nói nhỏ với Thư Bán Thiên: "Em nhanh lên, đến bệnh viện báo cho chính ủy Chu, Phương Thu và Thẩm Hạo đã về rồi nhưng trên đường cũng phải cẩn thận, đừng để ngã."

"Em biết rồi." Thư Bán Thiên gật đầu, rồi chạy ra ngoài.

Bên cạnh, Thư Bán Lỗi xắn tay áo, ngo ngoe rục rịch.

"Không sao, chị, em bảo vệ chị."

Thư Bán Mộng thấy dáng vẻ muốn đánh nhau của cậu ấy, nhíu mày, chẳng trách đứa trẻ này sau này chết thảm như vậy, suốt ngày đánh nhau thì được tích sự gì.

"Làm việc phải dùng đầu óc, em ở đây canh chừng, đừng để Phương Thu và Thẩm Hạo chạy thoát là được." Thư Bán Mộng dặn dò xong thì định đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bán Lỗi vội kéo cô lại.

"Lỡ may bọn họ động thủ thì sao, không được, em đi cùng chị."

Mặc dù hai đứa trẻ này sau này có hơi hư hỏng nhưng thật lòng rất thương chị gái của mình.

Thư Bán Mộng giơ tay xoa đầu cậu, an ủi: "Không cần, một mình chị là được, tránh đánh rắn động cỏ, nếu em thực sự rảnh rỗi thì gọi mọi người ra, giúp chị chặn bọn họ lại."

Bán Lỗi nhìn một vòng: "Em biết rồi, chị, em sẽ canh chừng."

Thư Bán Mộng sắp xếp xong, liền quay người đi.

Lúc này, Bán Lỗi chạy ra ngoài, hét lớn: "Không xong rồi, nhà tôi có trộm, mọi người mau đến giúp!"

Thư Bán Mộng đỡ trán, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con nhà chuột thì biết đào hang.

Hai đứa trẻ này, nếu tiếp tục ở cùng nhà họ Thẩm, không thành lưu manh thì cũng là lưu manh.

Nhưng như vậy cũng tốt, thêm một người thì thêm một nhân chứng, đỡ phải đến lúc đó bọn họ không nói rõ được.

Thư Bán Mộng đến trước cửa phòng Thẩm Thành Hòa.

Chỉ thấy cửa phòng mở toang, tủ, rương đều bị mở ra, quần áo, chăn bông vương vãi khắp nơi, Phương Thu đang nhét đồ vào túi vải.

May mà cô đến, nếu không thì nhà họ Thẩm bị dọn sạch cũng không biết.

"Các người làm gì vậy, mau đặt đồ xuống cho tôi!"

Thư Bán Mộng hét lớn một tiếng, làm Phương Thu giật mình.

"Con tiện nhân, mày còn dám đến cửa nhà tao gây chuyện, xem tao không xé nát mặt mày." Chị ta buông đồ xuống, xông về phía Thư Bán Mộng nhưng xông ra quá vội, còn suýt nữa bị vấp phải cái chăn bông mình đang buộc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Làm Áo Cưới Cho Người Khác (2)

Số ký tự: 0