Chương 30 - Làm Áo Cưới Cho Người Khác (2)
Mẹ Con Trở Mặt
Tri Nhất Ngô Tâm
2024-08-10 08:20:40
Thư Bán Mộng tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận ngã."
"Ầm!"
Phương Thu loạng choạng, ngã sõng soài xuống đất.
"Thư Bán Mộng!"
"Ai, gan to thế, dám chạy vào đại viện của quân đội ăn trộm."
Đúng lúc này, thím Lưu là người đầu tiên nghe thấy tiếng Thư Bán Lỗi gọi, cầm theo xẻng cũng xông vào sân, phía sau còn có những người khác lũ lượt chạy theo.
"Là chị ta, thím Lưu, chị ta còn muốn đánh cháu." Thư Bán Mộng chỉ vào cánh tay giơ lên của Phương Thu.
Thím Lưu ngẩn người, nhìn bộ dạng chật vật của Phương Thu, tức giận nói: "Cô còn mặt mũi mà quay về đây!"
"Chị dâu, con tiện nhân này… Thư Bán Mộng thật quá đáng, vậy mà lại nói tôi là kẻ trộm, cô nói xem, còn không cho tôi về lấy đồ của mình nữa." Phương Thu một mặt tủi thân đứng dậy từ dưới đất.
Thư Bán Mộng nói: "Thẩm Thành Hòa đã đuổi các người đi rồi, hơn nữa bây giờ nhà họ Thẩm không có một ai, thím chuyển đồ đi, bọn họ lại đến đòi tôi, tôi biết nói thế nào cho rõ."
Thím Lưu nghe xong, cũng thấy đúng là như vậy, dù sao bây giờ nhà họ Thẩm không có một ai, hơn nữa nhìn bộ dạng của Phương Thu này, đây là muốn chuyển hết cả nhà họ Thẩm đi sao?
Nhưng Phương Thu lại nói: "Tôi chỉ ly hôn với Thẩm Thành Hòa thôi, anh ta cũng không thể không cho tôi lấy đồ của mình chứ."
"Đồ của thím thì đương nhiên không ai quản nhưng trong nhà này không phải tất cả là đồ của thím, máy thu thanh, tivi, máy khâu này, đều là nhà họ Thẩm mua, nói thẳng ra thì, sổ tiết kiệm, tiền mặt, tem vải, tem lương thực, tem diêm, thím lấy đi, ai nói được rõ."
Bị Thư Bán Mộng nói như vậy, thím Lưu lại vô thức gật đầu, đúng là như vậy.
Phương Thu nói không lại cô, tức đến mức nhảy dựng lên, đồng thời mắng: "Mày nói bậy, bọn tao chỉ ly hôn thôi, đồ đạc trong nhà này cũng có một nửa là của tao."
"Thím gả vào nhà họ Thẩm nhưng một ngày cũng chưa từng đi làm, thím hỏi những người phụ nữ trong viện này xem, có mấy người lười biếng như thím." Thư Bán Mộng một câu nói, lại đâm trúng chỗ đau của Phương Thu.
"Nói nữa, cho dù Thẩm Thành Hòa đồng ý chia cho thím một nửa thì thím cũng phải đợi anh ta về rồi mới được lấy chứ, nếu không thì chính là ăn trộm!"
Thư Bán Mộng nói từng câu từng câu, khiến Phương Thu không nói nên lời, chị ta thấy lạ, hôm nay Thư Bán Mộng này ăn phải thuốc súng rồi sao, sao lại nói mãi không thôi thế?
Lúc này Thẩm Hạo cũng phản ứng lại, đột nhiên nói: " Thư Bán Mộng, cô nói cái gì vậy, bố mẹ tôi sẽ không ly hôn đâu!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ con trai tôi không phải là người nhà họ Thẩm sao!"
Phương Thu rốt cuộc cũng tìm được lý do chính đáng, hơn nữa nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, chị ta còn thấy hơi tủi thân, trong hốc mắt đã rơm rớm nước mắt.
Chị ta nghẹn ngào tiếp tục nói: "Nếu không phải vì con tiện nhân này thì gia đình chúng tôi hòa thuận vui vẻ, sao lại biến thành ra nông nỗi này."
Thật đúng là một nhà diễn viên.
Thư Bán Mộng cười lạnh: "Câu này thì tôi tin, nếu không phải vì cha tôi thì đoàn trưởng Thẩm đã chết từ lâu rồi, vậy thì nhà họ Thẩm chỉ có một mình chị làm chủ thôi."
Muốn giả đáng thương, đứng ở đây không ai đáng thương hơn nguyên chủ.
Thư Bán Mộng lại nhìn về phía Thẩm Hạo: "Anh suy nghĩ cho kỹ, hôm nay lấy đi là đồ của nhà họ Thẩm các anh nhưng sau này nếu cha anh ly hôn với chị ta thì những thứ chị ta lấy đi này cũng không còn thuộc họ Thẩm nữa."
Vốn dĩ Thẩm Hạo còn rất đúng tình hợp lý, trong lòng đột nhiên có phần hoảng hốt.
Đúng vậy, vừa nãy cậu ta đã tận mắt nhìn thấy Phương Thu nhét tiền mặt, sổ tiết kiệm vào, hơn nữa chị ta còn không muốn cho cậu ta đi theo, nếu như hai người bọn họ thật sự ly hôn thì số tiền này là của ai?
"Mẹ, hay là mẹ để sổ tiết kiệm ở nhà, dù sao sau này mẹ cũng phải quay về mà." Thẩm Hạo đột nhiên nhìn về phía Phương Thu.
Phương Thu tức đến mức suýt nữa thì tát cho cậu ta một cái.
Đây có phải là con đẻ của chị ta không? Bị con tiện nhân kia xúi giục một chút là nghe theo người ta đi luôn.
Chị ta là một bà nội trợ, nếu thật sự ly hôn thì chẳng lẽ còn có thể tiêu tiền nhà mẹ đẻ sao, huống hồ số tiền này là chị ya lén lút tích cóp được, dựa vào đâu mà đưa cho Thẩm Thành Hòa vô lương tâm kia.
Nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, lại còn trước mặt Thẩm Hạo, chị ta đương nhiên không thể nói ra những lời trong lòng.
Phương Thu chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận dữ, giả vờ ra vẻ tủi thân nói: "Con trai à, con không biết đâu, để dành tiền cưới vợ cho con, ngày thường mẹ ngay cả một quả trứng cũng không nỡ ăn, số tiền này mẹ giữ trước, đợi đến lúc con cưới vợ thì đưa cho con."
"Vậy thì mẹ đưa sổ tiết kiệm cho con là được rồi." Thẩm Hạo đúng là tinh ranh, vậy mà lại muốn chiếm sổ tiết kiệm làm của riêng.
"Ầm!"
Phương Thu loạng choạng, ngã sõng soài xuống đất.
"Thư Bán Mộng!"
"Ai, gan to thế, dám chạy vào đại viện của quân đội ăn trộm."
Đúng lúc này, thím Lưu là người đầu tiên nghe thấy tiếng Thư Bán Lỗi gọi, cầm theo xẻng cũng xông vào sân, phía sau còn có những người khác lũ lượt chạy theo.
"Là chị ta, thím Lưu, chị ta còn muốn đánh cháu." Thư Bán Mộng chỉ vào cánh tay giơ lên của Phương Thu.
Thím Lưu ngẩn người, nhìn bộ dạng chật vật của Phương Thu, tức giận nói: "Cô còn mặt mũi mà quay về đây!"
"Chị dâu, con tiện nhân này… Thư Bán Mộng thật quá đáng, vậy mà lại nói tôi là kẻ trộm, cô nói xem, còn không cho tôi về lấy đồ của mình nữa." Phương Thu một mặt tủi thân đứng dậy từ dưới đất.
Thư Bán Mộng nói: "Thẩm Thành Hòa đã đuổi các người đi rồi, hơn nữa bây giờ nhà họ Thẩm không có một ai, thím chuyển đồ đi, bọn họ lại đến đòi tôi, tôi biết nói thế nào cho rõ."
Thím Lưu nghe xong, cũng thấy đúng là như vậy, dù sao bây giờ nhà họ Thẩm không có một ai, hơn nữa nhìn bộ dạng của Phương Thu này, đây là muốn chuyển hết cả nhà họ Thẩm đi sao?
Nhưng Phương Thu lại nói: "Tôi chỉ ly hôn với Thẩm Thành Hòa thôi, anh ta cũng không thể không cho tôi lấy đồ của mình chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ của thím thì đương nhiên không ai quản nhưng trong nhà này không phải tất cả là đồ của thím, máy thu thanh, tivi, máy khâu này, đều là nhà họ Thẩm mua, nói thẳng ra thì, sổ tiết kiệm, tiền mặt, tem vải, tem lương thực, tem diêm, thím lấy đi, ai nói được rõ."
Bị Thư Bán Mộng nói như vậy, thím Lưu lại vô thức gật đầu, đúng là như vậy.
Phương Thu nói không lại cô, tức đến mức nhảy dựng lên, đồng thời mắng: "Mày nói bậy, bọn tao chỉ ly hôn thôi, đồ đạc trong nhà này cũng có một nửa là của tao."
"Thím gả vào nhà họ Thẩm nhưng một ngày cũng chưa từng đi làm, thím hỏi những người phụ nữ trong viện này xem, có mấy người lười biếng như thím." Thư Bán Mộng một câu nói, lại đâm trúng chỗ đau của Phương Thu.
"Nói nữa, cho dù Thẩm Thành Hòa đồng ý chia cho thím một nửa thì thím cũng phải đợi anh ta về rồi mới được lấy chứ, nếu không thì chính là ăn trộm!"
Thư Bán Mộng nói từng câu từng câu, khiến Phương Thu không nói nên lời, chị ta thấy lạ, hôm nay Thư Bán Mộng này ăn phải thuốc súng rồi sao, sao lại nói mãi không thôi thế?
Lúc này Thẩm Hạo cũng phản ứng lại, đột nhiên nói: " Thư Bán Mộng, cô nói cái gì vậy, bố mẹ tôi sẽ không ly hôn đâu!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ con trai tôi không phải là người nhà họ Thẩm sao!"
Phương Thu rốt cuộc cũng tìm được lý do chính đáng, hơn nữa nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, chị ta còn thấy hơi tủi thân, trong hốc mắt đã rơm rớm nước mắt.
Chị ta nghẹn ngào tiếp tục nói: "Nếu không phải vì con tiện nhân này thì gia đình chúng tôi hòa thuận vui vẻ, sao lại biến thành ra nông nỗi này."
Thật đúng là một nhà diễn viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Bán Mộng cười lạnh: "Câu này thì tôi tin, nếu không phải vì cha tôi thì đoàn trưởng Thẩm đã chết từ lâu rồi, vậy thì nhà họ Thẩm chỉ có một mình chị làm chủ thôi."
Muốn giả đáng thương, đứng ở đây không ai đáng thương hơn nguyên chủ.
Thư Bán Mộng lại nhìn về phía Thẩm Hạo: "Anh suy nghĩ cho kỹ, hôm nay lấy đi là đồ của nhà họ Thẩm các anh nhưng sau này nếu cha anh ly hôn với chị ta thì những thứ chị ta lấy đi này cũng không còn thuộc họ Thẩm nữa."
Vốn dĩ Thẩm Hạo còn rất đúng tình hợp lý, trong lòng đột nhiên có phần hoảng hốt.
Đúng vậy, vừa nãy cậu ta đã tận mắt nhìn thấy Phương Thu nhét tiền mặt, sổ tiết kiệm vào, hơn nữa chị ta còn không muốn cho cậu ta đi theo, nếu như hai người bọn họ thật sự ly hôn thì số tiền này là của ai?
"Mẹ, hay là mẹ để sổ tiết kiệm ở nhà, dù sao sau này mẹ cũng phải quay về mà." Thẩm Hạo đột nhiên nhìn về phía Phương Thu.
Phương Thu tức đến mức suýt nữa thì tát cho cậu ta một cái.
Đây có phải là con đẻ của chị ta không? Bị con tiện nhân kia xúi giục một chút là nghe theo người ta đi luôn.
Chị ta là một bà nội trợ, nếu thật sự ly hôn thì chẳng lẽ còn có thể tiêu tiền nhà mẹ đẻ sao, huống hồ số tiền này là chị ya lén lút tích cóp được, dựa vào đâu mà đưa cho Thẩm Thành Hòa vô lương tâm kia.
Nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, lại còn trước mặt Thẩm Hạo, chị ta đương nhiên không thể nói ra những lời trong lòng.
Phương Thu chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận dữ, giả vờ ra vẻ tủi thân nói: "Con trai à, con không biết đâu, để dành tiền cưới vợ cho con, ngày thường mẹ ngay cả một quả trứng cũng không nỡ ăn, số tiền này mẹ giữ trước, đợi đến lúc con cưới vợ thì đưa cho con."
"Vậy thì mẹ đưa sổ tiết kiệm cho con là được rồi." Thẩm Hạo đúng là tinh ranh, vậy mà lại muốn chiếm sổ tiết kiệm làm của riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro