Thập Niên 80: Cô Vợ Mỹ Miều Của Đại Lão Đoản Mệnh
Kinh Hỉ Ở Khắp...
Đông Thập Tứ Nguyệt
2024-10-06 18:08:27
"Anh nói ông chủ của anh làm rất nhiều công việc? Vậy anh ấy có tuyển nhân viên không? Nếu trở thành nhân viên của ông chủ các anh thì chắc là sẽ được mua xe với giá ưu đãi phải không?”
Việc này đương nhiên là có.
Cố Ngộ tiết kiệm đối với bản thân mình, không dễ dàng để cho người ngoài chiếm lợi, nhưng lại rất hào phóng đối với huynh đệ và cấp dưới.
Người đi theo anh làm việc, anh chưa bao giờ bạc đãi bọn họ, có đôi khi trong nhà nhân viên xảy ra chuyện anh cũng rất sẵn sàng hỗ trợ.
Nếu như bọn họ xác định muốn mua xe máy, chỉ cần nói một tiếng là anh sẽ bán xe với giá gốc cho, người nào không đủ tiền trả còn cho phép ghi sổ, trừ dần vào tiền lương hoặc tiền thưởng cuối năm.
Cũng bởi vì như vậy nên nhân tài dưới tay anh không có người nào muốn rời đi, mà càng về sau lại tụ tập càng nhiều.
Đây là chuyện không thể nói ra ngoài, Trương Hiển không ngốc nên sẽ không tiết lộ thông tin nội bộ cho người lạ nghe, nhưng đối diện với cặp mắt tươi sáng dịu dàng của Lục Kiều, hắn lại chột dạ không dám nói lời phủ nhận.
Một lúc sau hắn mới quanh co nói: "Ông chủ của chúng tôi đối với nhân viên cũng không tệ, nhưng mua đồ thì vẫn phải trả tiền nha. Hơn nữa ông chủ của chúng tôi tuy rằng làm ăn nhiều nhưng ngoại trừ cửa hàng xe thì cũng là làm vận tải, công trường các loại, mà mấy chỗ đó đều không tuyển nữ công nhân.”
"Dù làm vận tải hay công trường thì cũng phải quản lý sổ sách chứ, ông chủ anh cũng không tuyển kế toán sao?" Lục Kiều không nhụt chí, tiếp tục hỏi.
“Kế toán cũng không tuyển, ông chủ của chúng tôi tự học thành tài nên hiểu biết về sổ sách, còn từng đi thi chứng chỉ kế toán.”
“...”
Trọng sinh trở về, thật đúng là bất ngờ ở khắp nơi.
Lúc ấy khi anh khuyến khích cô tiếp tục đi học, ngoại trừ đưa cô ra nước ngoài học quản lý còn khuyên cô đi thi chứng chỉ CPA.
Anh nói vẫn luôn hối hận vì khi còn bé không học hành đàng hoàng, chỉ là một người mù chữ, tuy rằng mời đoàn đội chuyên nghiệp nhưng nhà mình không có một ai biết làm kế toán sổ sách khiến anh rất lo lắng.
Nhiều năm trôi qua, cô nắm giữ tài chính của tập đoàn, vậy mà lại không biết người đàn ông của mình đã từng thi chứng chỉ kế toán.
Không biết anh còn có bao nhiêu kinh hỉ không cho cô biết đây.
Lục Kiều âm thầm nghiến răng, trong lòng ghi nhớ món nợ nhỏ này, ngoài mặt lại cười nói:
“Không tuyển cũng không sao, tôi đi chỗ khác tìm hiểu vậy.”
Biết Cố Ngộ hiện tại không ở Dư Ký, lại không tìm được tin tức hữu dụng nào khác từ chỗ Trương Hiển, Lục Kiều không trì hoãn nữa, nói lời cảm ơn với Trương Hiển rồi rời khỏi cửa hàng xe Hạnh Phúc.
Nhưng mà cô không định rời đi dễ dàng như vậy, khó có dịp được ra ngoài một mình, cô nhất định phải hỏi thăm nhiều một chút.
Cô ra ngoài dạo một vòng, đi đường vòng tránh Trương Hiển rồi vào mấy cửa hàng xe bên cạnh cửa hàng Hạnh Phúc.
Cô dùng phương pháp cũ là mua xe để hỏi thăm tin tức về cửa hàng xe Hạnh Phúc và Cố Ngộ, nhưng không biết người chung quanh sợ Cố Ngộ hay là nguyên nhân gì, bọn họ đều rất kiêng dè khi nói đến cửa hàng xe Hạnh Phúc, sau khi nghe được bên đó đưa ra giá hơn năm ngàn đồng, bọn họ còn trực tiếp khuyên Lục Kiều về cửa hàng xe Hạnh Phúc mua xe.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiều gặp phải trường hợp này.
Không có biện pháp, Lục Kiều chỉ có thể từ bỏ việc tìm hiểu tin tức.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, cô mới từ cửa hàng xe đối diện đi ra đã nhìn thấy Trương Hiển nhàn rỗi đi ra cửa hút điếu thuốc và hóng gió.
Trương Hiển nhìn thấy cô rõ ràng cực kỳ kinh ngạc, hai mắt hắn trừng to, điếu thuốc trong tay đều rơi xuống đất.
Việc này đương nhiên là có.
Cố Ngộ tiết kiệm đối với bản thân mình, không dễ dàng để cho người ngoài chiếm lợi, nhưng lại rất hào phóng đối với huynh đệ và cấp dưới.
Người đi theo anh làm việc, anh chưa bao giờ bạc đãi bọn họ, có đôi khi trong nhà nhân viên xảy ra chuyện anh cũng rất sẵn sàng hỗ trợ.
Nếu như bọn họ xác định muốn mua xe máy, chỉ cần nói một tiếng là anh sẽ bán xe với giá gốc cho, người nào không đủ tiền trả còn cho phép ghi sổ, trừ dần vào tiền lương hoặc tiền thưởng cuối năm.
Cũng bởi vì như vậy nên nhân tài dưới tay anh không có người nào muốn rời đi, mà càng về sau lại tụ tập càng nhiều.
Đây là chuyện không thể nói ra ngoài, Trương Hiển không ngốc nên sẽ không tiết lộ thông tin nội bộ cho người lạ nghe, nhưng đối diện với cặp mắt tươi sáng dịu dàng của Lục Kiều, hắn lại chột dạ không dám nói lời phủ nhận.
Một lúc sau hắn mới quanh co nói: "Ông chủ của chúng tôi đối với nhân viên cũng không tệ, nhưng mua đồ thì vẫn phải trả tiền nha. Hơn nữa ông chủ của chúng tôi tuy rằng làm ăn nhiều nhưng ngoại trừ cửa hàng xe thì cũng là làm vận tải, công trường các loại, mà mấy chỗ đó đều không tuyển nữ công nhân.”
"Dù làm vận tải hay công trường thì cũng phải quản lý sổ sách chứ, ông chủ anh cũng không tuyển kế toán sao?" Lục Kiều không nhụt chí, tiếp tục hỏi.
“Kế toán cũng không tuyển, ông chủ của chúng tôi tự học thành tài nên hiểu biết về sổ sách, còn từng đi thi chứng chỉ kế toán.”
“...”
Trọng sinh trở về, thật đúng là bất ngờ ở khắp nơi.
Lúc ấy khi anh khuyến khích cô tiếp tục đi học, ngoại trừ đưa cô ra nước ngoài học quản lý còn khuyên cô đi thi chứng chỉ CPA.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nói vẫn luôn hối hận vì khi còn bé không học hành đàng hoàng, chỉ là một người mù chữ, tuy rằng mời đoàn đội chuyên nghiệp nhưng nhà mình không có một ai biết làm kế toán sổ sách khiến anh rất lo lắng.
Nhiều năm trôi qua, cô nắm giữ tài chính của tập đoàn, vậy mà lại không biết người đàn ông của mình đã từng thi chứng chỉ kế toán.
Không biết anh còn có bao nhiêu kinh hỉ không cho cô biết đây.
Lục Kiều âm thầm nghiến răng, trong lòng ghi nhớ món nợ nhỏ này, ngoài mặt lại cười nói:
“Không tuyển cũng không sao, tôi đi chỗ khác tìm hiểu vậy.”
Biết Cố Ngộ hiện tại không ở Dư Ký, lại không tìm được tin tức hữu dụng nào khác từ chỗ Trương Hiển, Lục Kiều không trì hoãn nữa, nói lời cảm ơn với Trương Hiển rồi rời khỏi cửa hàng xe Hạnh Phúc.
Nhưng mà cô không định rời đi dễ dàng như vậy, khó có dịp được ra ngoài một mình, cô nhất định phải hỏi thăm nhiều một chút.
Cô ra ngoài dạo một vòng, đi đường vòng tránh Trương Hiển rồi vào mấy cửa hàng xe bên cạnh cửa hàng Hạnh Phúc.
Cô dùng phương pháp cũ là mua xe để hỏi thăm tin tức về cửa hàng xe Hạnh Phúc và Cố Ngộ, nhưng không biết người chung quanh sợ Cố Ngộ hay là nguyên nhân gì, bọn họ đều rất kiêng dè khi nói đến cửa hàng xe Hạnh Phúc, sau khi nghe được bên đó đưa ra giá hơn năm ngàn đồng, bọn họ còn trực tiếp khuyên Lục Kiều về cửa hàng xe Hạnh Phúc mua xe.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiều gặp phải trường hợp này.
Không có biện pháp, Lục Kiều chỉ có thể từ bỏ việc tìm hiểu tin tức.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, cô mới từ cửa hàng xe đối diện đi ra đã nhìn thấy Trương Hiển nhàn rỗi đi ra cửa hút điếu thuốc và hóng gió.
Trương Hiển nhìn thấy cô rõ ràng cực kỳ kinh ngạc, hai mắt hắn trừng to, điếu thuốc trong tay đều rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro