Thập Niên 80: Cô Vợ Mỹ Miều Của Đại Lão Đoản Mệnh
Mỹ Nữ
Đông Thập Tứ Nguyệt
2024-10-06 18:08:27
Trong lòng có chút xấu hổ, cũng may mấy năm nay Lục Kiều lăn lộn trong thương trường nên rất nhanh đã ổn định tinh thần, cô cong môi phất tay vẫy chào Trương Hiển rồi mặt không đổi sắc rời khỏi con phố này.
Sau khi cô vừa đi không lâu, có một chiếc Santana màu trắng cũ kỹ bẩn thỉu dừng lại dưới gốc cây đại thụ cách cửa hàng xe Hạnh Phúc không xa.
“Ca, tới nơi rồi.”
Trên xe, Cố Tề vững vàng ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ gật.
Cố Ngộ nghe tiếng, lông mi dài hơi rung động một chút rồi mở mắt ra.
Mấy ngày liền bôn ba khắp nơi, lại chạy xe cả đêm, một mình anh lái gần hai phần ba đoạn đường tương đương hơn mười tiếng đồng hồ, trong mắt anh toàn là tia máu, dưới cằm cũng mọc râu lún phún, quần áo trên người nhàu nhĩ đơn bạc.
Ngủ bù quá ít, lúc này mở mắt ra trạng thái của anh cũng không được tốt, ánh mắt rời rạc, môi mím chặt, hiển nhiên là tâm tình không tốt lắm.
“Hay là về nghỉ ngơi trước đi? Dù sao món nợ trước đó em đã bàn xong rồi, chúng ta cầm tiền đưa qua là được.” Cố Tề nhìn anh, do dự một chút rồi đề nghị.
“Trước mười hai giờ phải đưa tiền qua, bây giờ về nghỉ ngơi làm sao mà kịp?”
Cố Ngộ trả lời một câu rồi nâng tay xoa xoa mặt để tỉnh táo một chút, anh chỉnh lại quần áo, mở cửa xuống xe.
Anh có vóc dáng cao, vai rộng, đôi chân thon dài, chỉ vài bước là đến cửa hàng bán xe. Khi nhìn thấy cánh cửa chính hé mở, anh khẽ ngừng lại rồi bước nhẹ nhàng đến phía sau người kia và hỏi mà không để lộ cảm xúc:
“Đang nhìn gì vậy?”
Trương Hiển đang cân nhắc về việc Lục Kiều có vẻ muốn ghé qua cửa hàng xe đối diện, còn do dự liệu có nên qua đó hỏi thăm chút tình hình hay không.
Trong lòng hắn không mong muốn để mất khách hàng vào tay người khác. Khi nghe hỏi, hắn vô thức đáp lại:
“Đang ngắm mỹ nữ.”
Chợt nhận ra điều gì đó, Trương Hiển giật mình quay đầu lại, thấy ngay khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Cố Ngộ, hắn sợ đến nỗi loạng choạng lùi hai bước, suýt nữa ngã.
“Ngộ, ngộ ca, anh về trước à?”
“Xong việc đương nhiên phải về.”
Cố Tề đi theo, tiếp lời một cách thản nhiên rồi nhíu mày nhìn Trương Hiển: “Chú mày không lo làm ăn mà đi ngắm mỹ nữ à?”
“Giữa ban ngày ban mặt mà còn mơ mộng đẹp, ở đây toàn là đàn ông và các bà lớn tuổi, lấy đâu ra mỹ nữ cho chú xem?”
“Thật sự là mỹ nữ mà!”
Cố Tề vốn miệng lưỡi sắc bén, không dễ bỏ qua cho ai, nhưng lần này Trương Hiển nhịn không được mà phản bác:
“Là người đẹp nhất mà đời em từng thấy, thậm chí còn đẹp hơn cái cô mà anh thích ấy, đẹp ở mức thần tiên, không, phải là thần nữ mới đúng. Không tin thì anh hỏi Ngộ ca đi, anh ấy cũng gặp cô ấy mấy ngày trước!”
Cố Ngộ đang chuẩn bị bước vào cửa hàng, nghe vậy thì hơi nhướng mày, dừng lại nhìn Trương Hiển:
“Cô ấy lại đến à?”
“Vâng, đúng rồi.”
Trương Hiển không ngờ Cố Ngộ nhanh chóng đoán ra người mà hắn đang nói đến, hắn ngẩn người trong giây lát rồi nhanh chóng trả lời:
“Đúng vậy, sáng nay cô ấy đã đến.”
“Em thấy cô ấy rất muốn mua chiếc 255 đó. Trước đây cô ấy đã hỏi về thời gian anh đến cửa hàng, hẳn là đã tính toán và canh ngày để tới.”
Do dự một chút, Trương Hiển không nói việc Lục Kiều đã ghé qua cửa hàng khác, hắn biết nếu để Ngộ ca của mình biết chuyện này, có khi anh ấy sẽ thẳng thừng nói “thích mua ở đâu thì mua ở đó đi”, chứ không nhường nhịn ai.
Sau khi cô vừa đi không lâu, có một chiếc Santana màu trắng cũ kỹ bẩn thỉu dừng lại dưới gốc cây đại thụ cách cửa hàng xe Hạnh Phúc không xa.
“Ca, tới nơi rồi.”
Trên xe, Cố Tề vững vàng ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ gật.
Cố Ngộ nghe tiếng, lông mi dài hơi rung động một chút rồi mở mắt ra.
Mấy ngày liền bôn ba khắp nơi, lại chạy xe cả đêm, một mình anh lái gần hai phần ba đoạn đường tương đương hơn mười tiếng đồng hồ, trong mắt anh toàn là tia máu, dưới cằm cũng mọc râu lún phún, quần áo trên người nhàu nhĩ đơn bạc.
Ngủ bù quá ít, lúc này mở mắt ra trạng thái của anh cũng không được tốt, ánh mắt rời rạc, môi mím chặt, hiển nhiên là tâm tình không tốt lắm.
“Hay là về nghỉ ngơi trước đi? Dù sao món nợ trước đó em đã bàn xong rồi, chúng ta cầm tiền đưa qua là được.” Cố Tề nhìn anh, do dự một chút rồi đề nghị.
“Trước mười hai giờ phải đưa tiền qua, bây giờ về nghỉ ngơi làm sao mà kịp?”
Cố Ngộ trả lời một câu rồi nâng tay xoa xoa mặt để tỉnh táo một chút, anh chỉnh lại quần áo, mở cửa xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có vóc dáng cao, vai rộng, đôi chân thon dài, chỉ vài bước là đến cửa hàng bán xe. Khi nhìn thấy cánh cửa chính hé mở, anh khẽ ngừng lại rồi bước nhẹ nhàng đến phía sau người kia và hỏi mà không để lộ cảm xúc:
“Đang nhìn gì vậy?”
Trương Hiển đang cân nhắc về việc Lục Kiều có vẻ muốn ghé qua cửa hàng xe đối diện, còn do dự liệu có nên qua đó hỏi thăm chút tình hình hay không.
Trong lòng hắn không mong muốn để mất khách hàng vào tay người khác. Khi nghe hỏi, hắn vô thức đáp lại:
“Đang ngắm mỹ nữ.”
Chợt nhận ra điều gì đó, Trương Hiển giật mình quay đầu lại, thấy ngay khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Cố Ngộ, hắn sợ đến nỗi loạng choạng lùi hai bước, suýt nữa ngã.
“Ngộ, ngộ ca, anh về trước à?”
“Xong việc đương nhiên phải về.”
Cố Tề đi theo, tiếp lời một cách thản nhiên rồi nhíu mày nhìn Trương Hiển: “Chú mày không lo làm ăn mà đi ngắm mỹ nữ à?”
“Giữa ban ngày ban mặt mà còn mơ mộng đẹp, ở đây toàn là đàn ông và các bà lớn tuổi, lấy đâu ra mỹ nữ cho chú xem?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật sự là mỹ nữ mà!”
Cố Tề vốn miệng lưỡi sắc bén, không dễ bỏ qua cho ai, nhưng lần này Trương Hiển nhịn không được mà phản bác:
“Là người đẹp nhất mà đời em từng thấy, thậm chí còn đẹp hơn cái cô mà anh thích ấy, đẹp ở mức thần tiên, không, phải là thần nữ mới đúng. Không tin thì anh hỏi Ngộ ca đi, anh ấy cũng gặp cô ấy mấy ngày trước!”
Cố Ngộ đang chuẩn bị bước vào cửa hàng, nghe vậy thì hơi nhướng mày, dừng lại nhìn Trương Hiển:
“Cô ấy lại đến à?”
“Vâng, đúng rồi.”
Trương Hiển không ngờ Cố Ngộ nhanh chóng đoán ra người mà hắn đang nói đến, hắn ngẩn người trong giây lát rồi nhanh chóng trả lời:
“Đúng vậy, sáng nay cô ấy đã đến.”
“Em thấy cô ấy rất muốn mua chiếc 255 đó. Trước đây cô ấy đã hỏi về thời gian anh đến cửa hàng, hẳn là đã tính toán và canh ngày để tới.”
Do dự một chút, Trương Hiển không nói việc Lục Kiều đã ghé qua cửa hàng khác, hắn biết nếu để Ngộ ca của mình biết chuyện này, có khi anh ấy sẽ thẳng thừng nói “thích mua ở đâu thì mua ở đó đi”, chứ không nhường nhịn ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro