[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Anh Cõng Em Đi
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
n Chí Cương nhìn Doãn Thêu Quyên, nhàn nhạt lịch sự đáp lại một tiếng: “Đưa cô ấy về nhà bố mẹ đẻ.”
Doãn Thêu Quyên dịu dàng gật đầu, nhìn n Chí Cương cao lớn trước mặt, đầu tóc anh gọn gàng sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, tay áo xắn cao đến khuỷu, lộ ra một phần cánh tay màu lúa mì khỏe khoắn, kết hợp với chiếc quần quân đội màu xanh lá cây bó sát càng khiến dáng người anh rắn rỏi săn chắc.
Dù dừng mắt ở đâu cũng chói lòa rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời đi!
Nếu như không phải ban đầu gia đình cô ta phản đối việc bản thân gả qua đó sẽ trở thành mẹ kế thì bây giờ người sánh đôi với anh đã là cô ta, nếu nói cô ta không hối hận thì đó là nói dối.
Người vợ mà anh Chí Cương cưới bây giờ quả thực còn xinh đẹp hơn so với lời đồn, hai người đứng cạnh nhau không thể phủ nhận là vô cùng xứng đôi, chỉ có điều cô ta nghe nói tính cách người phụ nữ này trời sinh nóng tính cay nghiệt, có lẽ anh Chí Cương cũng không yêu thích gì!
Trương Thúy Chi nhận ra ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình ý của Doãn Thêu Quyên thì trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chán ghét khó chịu. Cô cong ngón tay nhéo lên lòng bàn tay n Chí Cương, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
n Chí Cương nhận ra hành động của cô, đôi mắt hẹp sâu đen láy nhìn người bên cạnh với vẻ ngạc nhiên cùng bối rối. Nếu là trước đây khi cô chỉ cần có chút bất mãn thì bất kể là ở đâu cô cũng sẽ làm ầm ĩ lên.
Không biết cô còn muốn làm cái gì nữa mà mới kiên nhẫn như vậy, không làm ầm ĩ trước mặt mọi người, vì vậy n Chí Cương thu hồi tầm mắt, nói với Doãn Thêu Quyên: "Chúng tôi đi trước đây." Anh nói rồi ôm người bên cạnh, vượt qua hai người họ rồi đi về phía trước.
Hai người đi trên một đoạn đường nhỏ, trên đường ít người qua lại, Trương Thúy Chi cảm nhận rõ ràng chồng mình đối với cô có bao nhiêu chán ghét cùng lạnh nhạt.
Mà cô cũng biết rõ anh như vậy, nguyên nhân phần lớn là do bản thân mình.
Nghĩ kỹ lại từ khi hai người kết hôn, cô cũng không ít lần cố ý gây chuyện để cãi nhau với anh. Mà lúc anh trong quân đội, bản thân một mình ở nhà nếu không có chuyện gì cũng sẽ làm loạn cãi nhau với mẹ chồng!
Mỗi lần anh trở về chắc hẳn cũng đều nghe mẹ chồng nói, bây giờ anh còn chưa nói muốn ly hôn với mình đã coi như tốt tính lắm rồi. Cô nghĩ đến đây thì vô thức buông lỏng bàn tay to lớn kia ra.
Cô đứng nguyên ở đó nhìn bóng người đang bước đi xa dần, từ đầu đến cuối anh đều không quay lại nhìn mình một cái.
Anh rất cao, chân lại dài, bước đi rất nhanh. Mắt thấy khoảng cách hai người càng lúc càng xa, cô liền mở miệng ăn vạ với tấm lưng cao lớn của anh: " n Chí Cương, em mệt rồi không đi nổi nữa, anh cõng em đi."
n Chí Cương nghe xong lời này liền dừng bước, quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé đứng đó, ánh mắt bướng bỉnh của cô nhìn thẳng vào anh, liền biết cô vẫn tính xấu không bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra phiền toái vô lý, làm sao có chuyện một đêm mà thay đổi được!
Cuối cùng anh vẫn không nói gì, quay lại, hơi cúi người ra hiệu cho cô lên.
Trương Thúy Chi thấy anh thỏa hiệp thì vui vẻ tiến về phía trước, cúi xuống nằm lên tấm lưng rộng rãi vững chắc của anh.
Khi thân thể mềm mại phía sau áp vào lưng anh, thân hình cao lớn của Doãn Chí Cương chợt cứng đờ, lúc này hơi thở của anh dường như cũng phảng phất mùi sữa thoang thoảng khó tiêu tan.
Chút trọng lượng nhỏ bé trên cơ thể này không là gì đối với anh, nhưng cơ thể mềm mại và thơm tho ấy lại dán sát vào lưng anh, khiến gương mặt anh bất giác đỏ lên.
Anh đứng thẳng lên, bước đi vững chắc và mạnh mẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Trương Thúy Chi nằm trên tấm lưng rộng rãi khỏe khoắn của n Chí Cương, vùi mặt lên vai anh, ra lệnh cho người đàn ông của mình: "Đợi lát nữa tới nhà mẹ em, anh cứ nhìn em mà hành xử, đừng nói năng lung tung, biết chưa?"
n Chí Cương không biết cô định làm gì, nhưng anh cũng không buồn đi sâu tìm hiểu: “Ừm.” Anh đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Dọc đường đi, Trương Thúy Chi áp trên người n Chí Cương, miệng nhỏ bận rộn ồn ào, n Chí Cương cõng cô suốt cả đoạn đường, thậm chí không có lấy một hơi thở gấp gáp, cả quá trình đều là bộ dạng không mặn không nhạt phụ họa cho cô.
Mãi đến khi gần tới thôn, anh mới thả người trên lưng xuống.
Trương thị đang ngồi giặt quần áo trong sân nhìn thấy cậu con rể cao lớn bước vào, bà ấy vội đứng dậy, lau tay vào tạp dề rồi nói: "Aiyo, Tiểu Cương tới rồi, mau vào đi." Bà ấy nói rồi thấy hai tay anh trống không, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên mất tự nhiên.
Nhưng vẫn gọi hai vợ chồng vào nhà.
Sau khi sống lại, Trương Thúy Chi nhìn người mẹ ruột trước mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, tâm lặng như nước gọi một tiếng: "Mẹ."
Trương thị liếc nhìn con gái nhưng không đáp lại, cầm bình nước nóng lên rót cốc nước cho con rể rồi nói: "Tiểu Cương đi bộ chắc mệt lắm, uống chút nước cho đỡ khát đi." Bà ấy nói rồi đặt bình nước xuống, phớt lờ con gái mình.
Đối với thái độ của mẹ, Trương Thúy Chi cũng không để tâm lắm, cô biết mình đến mà không mang theo quà nên khiến bà ấy cảm thấy khó chịu.
Doãn Thêu Quyên dịu dàng gật đầu, nhìn n Chí Cương cao lớn trước mặt, đầu tóc anh gọn gàng sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, tay áo xắn cao đến khuỷu, lộ ra một phần cánh tay màu lúa mì khỏe khoắn, kết hợp với chiếc quần quân đội màu xanh lá cây bó sát càng khiến dáng người anh rắn rỏi săn chắc.
Dù dừng mắt ở đâu cũng chói lòa rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời đi!
Nếu như không phải ban đầu gia đình cô ta phản đối việc bản thân gả qua đó sẽ trở thành mẹ kế thì bây giờ người sánh đôi với anh đã là cô ta, nếu nói cô ta không hối hận thì đó là nói dối.
Người vợ mà anh Chí Cương cưới bây giờ quả thực còn xinh đẹp hơn so với lời đồn, hai người đứng cạnh nhau không thể phủ nhận là vô cùng xứng đôi, chỉ có điều cô ta nghe nói tính cách người phụ nữ này trời sinh nóng tính cay nghiệt, có lẽ anh Chí Cương cũng không yêu thích gì!
Trương Thúy Chi nhận ra ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình ý của Doãn Thêu Quyên thì trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chán ghét khó chịu. Cô cong ngón tay nhéo lên lòng bàn tay n Chí Cương, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
n Chí Cương nhận ra hành động của cô, đôi mắt hẹp sâu đen láy nhìn người bên cạnh với vẻ ngạc nhiên cùng bối rối. Nếu là trước đây khi cô chỉ cần có chút bất mãn thì bất kể là ở đâu cô cũng sẽ làm ầm ĩ lên.
Không biết cô còn muốn làm cái gì nữa mà mới kiên nhẫn như vậy, không làm ầm ĩ trước mặt mọi người, vì vậy n Chí Cương thu hồi tầm mắt, nói với Doãn Thêu Quyên: "Chúng tôi đi trước đây." Anh nói rồi ôm người bên cạnh, vượt qua hai người họ rồi đi về phía trước.
Hai người đi trên một đoạn đường nhỏ, trên đường ít người qua lại, Trương Thúy Chi cảm nhận rõ ràng chồng mình đối với cô có bao nhiêu chán ghét cùng lạnh nhạt.
Mà cô cũng biết rõ anh như vậy, nguyên nhân phần lớn là do bản thân mình.
Nghĩ kỹ lại từ khi hai người kết hôn, cô cũng không ít lần cố ý gây chuyện để cãi nhau với anh. Mà lúc anh trong quân đội, bản thân một mình ở nhà nếu không có chuyện gì cũng sẽ làm loạn cãi nhau với mẹ chồng!
Mỗi lần anh trở về chắc hẳn cũng đều nghe mẹ chồng nói, bây giờ anh còn chưa nói muốn ly hôn với mình đã coi như tốt tính lắm rồi. Cô nghĩ đến đây thì vô thức buông lỏng bàn tay to lớn kia ra.
Cô đứng nguyên ở đó nhìn bóng người đang bước đi xa dần, từ đầu đến cuối anh đều không quay lại nhìn mình một cái.
Anh rất cao, chân lại dài, bước đi rất nhanh. Mắt thấy khoảng cách hai người càng lúc càng xa, cô liền mở miệng ăn vạ với tấm lưng cao lớn của anh: " n Chí Cương, em mệt rồi không đi nổi nữa, anh cõng em đi."
n Chí Cương nghe xong lời này liền dừng bước, quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé đứng đó, ánh mắt bướng bỉnh của cô nhìn thẳng vào anh, liền biết cô vẫn tính xấu không bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra phiền toái vô lý, làm sao có chuyện một đêm mà thay đổi được!
Cuối cùng anh vẫn không nói gì, quay lại, hơi cúi người ra hiệu cho cô lên.
Trương Thúy Chi thấy anh thỏa hiệp thì vui vẻ tiến về phía trước, cúi xuống nằm lên tấm lưng rộng rãi vững chắc của anh.
Khi thân thể mềm mại phía sau áp vào lưng anh, thân hình cao lớn của Doãn Chí Cương chợt cứng đờ, lúc này hơi thở của anh dường như cũng phảng phất mùi sữa thoang thoảng khó tiêu tan.
Chút trọng lượng nhỏ bé trên cơ thể này không là gì đối với anh, nhưng cơ thể mềm mại và thơm tho ấy lại dán sát vào lưng anh, khiến gương mặt anh bất giác đỏ lên.
Anh đứng thẳng lên, bước đi vững chắc và mạnh mẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Trương Thúy Chi nằm trên tấm lưng rộng rãi khỏe khoắn của n Chí Cương, vùi mặt lên vai anh, ra lệnh cho người đàn ông của mình: "Đợi lát nữa tới nhà mẹ em, anh cứ nhìn em mà hành xử, đừng nói năng lung tung, biết chưa?"
n Chí Cương không biết cô định làm gì, nhưng anh cũng không buồn đi sâu tìm hiểu: “Ừm.” Anh đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Dọc đường đi, Trương Thúy Chi áp trên người n Chí Cương, miệng nhỏ bận rộn ồn ào, n Chí Cương cõng cô suốt cả đoạn đường, thậm chí không có lấy một hơi thở gấp gáp, cả quá trình đều là bộ dạng không mặn không nhạt phụ họa cho cô.
Mãi đến khi gần tới thôn, anh mới thả người trên lưng xuống.
Trương thị đang ngồi giặt quần áo trong sân nhìn thấy cậu con rể cao lớn bước vào, bà ấy vội đứng dậy, lau tay vào tạp dề rồi nói: "Aiyo, Tiểu Cương tới rồi, mau vào đi." Bà ấy nói rồi thấy hai tay anh trống không, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên mất tự nhiên.
Nhưng vẫn gọi hai vợ chồng vào nhà.
Sau khi sống lại, Trương Thúy Chi nhìn người mẹ ruột trước mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, tâm lặng như nước gọi một tiếng: "Mẹ."
Trương thị liếc nhìn con gái nhưng không đáp lại, cầm bình nước nóng lên rót cốc nước cho con rể rồi nói: "Tiểu Cương đi bộ chắc mệt lắm, uống chút nước cho đỡ khát đi." Bà ấy nói rồi đặt bình nước xuống, phớt lờ con gái mình.
Đối với thái độ của mẹ, Trương Thúy Chi cũng không để tâm lắm, cô biết mình đến mà không mang theo quà nên khiến bà ấy cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro