[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Đi Thăm Người Thân
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Lúc này, khi Trương Thúy Chi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm kia, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, ngừng ăn, đặt đũa xuống đứng dậy nói: “Anh ăn xong thì vào đây với em một lát.” Cô nói rồi quay người, vén rèm đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi cô lục lọi tủ, ngăn kéo mới tìm thấy dầu thuốc, cô còn lấy ít phấn đỏ, sau đó xé vài dải vải dài.
n thị lo lắng nhìn con trai mình, không biết cô con dâu này lại định gây ra chuyện gì, n Chí Cường khó khăn lắm mới được về nhà một chuyến để nghỉ ngơi.
Thân là vợ, cô không những không quan tâm săn sóc chồng mà còn như chó cắn sủa khắp nơi!
n Chí Cường nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh không nói gì, chỉ âm thầm thở dài rồi tiếp tục ăn cơm.
n Chí Cường ăn xong thì đặt bát đũa xuống, kéo rèm ra, thân hình cao lớn bước vào phòng.
Trương Thúy Chi nhìn thấy anh đi vào, cảm giác không gian trong phòng ngủ đột nhiên trở nên nhỏ đi một chút. Cô tiến lên nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, kéo anh đến bên giường rồi nói: "Anh ngồi xuống đi." Cô nói rồi ấn anh ngồi xuống giường.
Cô nhặt những thứ vừa tìm được đặt lên cánh tay anh, cánh tay vốn đang lành lặn bị cô quấn lại, vết máu lộ ra trên mặt vải.
n Chí Cương không hiểu người phụ nữ này muốn làm gì, đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn đến nay cô chịu gần gũi với anh như vậy.
Gần đến mức n Chí Cường còn có thể ngửi thấy hương sữa thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô. Anh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú trước mặt, làn da non mềm đến mức dường như có thể ép ra nước, răng trắng môi đỏ, đặc biệt là cánh môi màu anh đào căng mọng ẩm ướt, trông vô cùng hấp dẫn mê người.
Anh vô thức cuộn cổ họng khô khốc, quay mặt sang một bên, lạnh giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?” Trong giọng nói có chút khàn khàn.
Trương Thúy Chi không để ý đến câu hỏi của anh, ngắm nhìn thành quả lao động của bản thân, sau đó cô lại nghĩ tới điều gì đó, đổ thêm một ít thuốc lên người n Chí Cương, cúi đầu ngửi ngửi, xác nhận trên người anh có mùi thuốc thì mới mỉm cười hài lòng đáp: "Được rồi, đi thôi!"
n Chí Cương mím cánh môi mỏng, nhìn thân hình mảnh mai duyên dáng bước ra ngoài, đôi mắt đen tối sầm lại, sau đó cũng đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
n thị cầm đồ đã chuẩn bị trước đó đưa cho con trai, nhưng khi nhìn thấy cánh tay con trai quấn vải và nồng nặc mùi thuốc, bà nhất thời có chút tức giận.
Hai người chỉ vào phòng có ít phút mà con dâu đã làm con trai bà bị thương!
Trương Thúy Chi thấy mẹ chồng có vẻ đau lòng, trông dáng vẻ bà ngần ngại muốn nói lại thôi nên cô vội mở miệng giải thích: "Mẹ, Chí Cương không bị thương, là giả thôi."
Nghe cô nói như vậy, n thị không chút khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy con trai khẽ gật đầu, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nhân lúc thời tiết mát mẻ mau đi đi. Nếu không lát nữa mặt trời lên cao thì nắng lắm."
Trương Thúy Chi thấy người đàn ông của mình đang một tay xách chiếc giỏ nặng đi ra bên ngoài, liền vội nói: "Đợi một chút."
Trương Thúy Chi đi đến gần anh, đầu tiên cô mở khăn che giỏ nhìn vào trong giỏ. Bên trong đầy đủ mọi thứ, từ thịt, trứng, đến thứ mà người bình thường không có tiền dùng như cao bôi, còn có không ít thứ đồ lặt vặt khác, Trương Thúy Chi cũng không nhìn kỹ nữa.
n thị bên cạnh có chút thấp thỏm, lo lắng con dâu nghĩ bản thân chuẩn bị quà chưa đủ lại gây chuyện khiến bà nhất thời ngơ ngác.
Trương Thúy Chi lấy chiếc giỏ đầy đồ từ tay người đàn ông bằng cả hai tay, dùng sức khó khăn đặt lên bàn nói: "Lần này không mang đồ sang nữa, lần nào cũng lấy nhiều như vậy, bố mẹ con cũng không ăn hết. Cái này cứ để ở nhà để chúng ta ăn đi." Nói rồi muốn vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp kia.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay của cô bị bàn tay to lớn kia né tránh, khiến Trương Thúy Chi không khỏi cảm thấy khó chịu. Trương Thúy Chi biết n Chí Cường vẫn còn nhớ đêm tân hôn, cô cố ý nổi nóng với anh, không chịu để anh chạm vào mình, thế nên vẫn bướng bỉnh nắm lấy tay anh.
n Chí Cương không ngờ cô vẫn đưa tay ra nắm lấy tay mình, mặc dù không biết tại sao cô lại làm như vậy, nhưng anh cũng không tránh né nữa, để mặc bàn tay nhỏ bé trắng hồng dẫn mình ra khỏi cửa.
Hai người vừa rời khỏi thôn, một chiếc xe máy liền dừng lại trước mặt hai vợ chồng, một cô gái trẻ mặc váy hoa từ trên xe bước xuống, mỉm cười nhìn n Chí Cương, vuốt tóc mở miệng chào hỏi: "Anh Chí Cương, anh với chị dâu định đi đâu đấy?"
Trương Thúy Chi nhận ngay ra người phụ nữ trước mặt không ai khác chính là Doãn Thêu Quyên, thanh mai trúc mã trước đó đã hủy bỏ hôn ước với n Chí Cương.
Cô nhớ kiếp trước, sau khi hủy bỏ hôn ước với n Chí Cương thì cô ta đã tìm được một người đàn ông trong thành phố, nghe nói điều kiện gia đình anh ta không tệ, nhưng người đàn ông trước mặt quả thực trông chẳng ra làm sao.
So với người đàn ông của cô, anh ta thấp hơn hẳn một cái đầu, dáng người gầy gò, cả người không biết được mấy lạng thịt!
Rất rõ ràng, Doãn Thêu Quyên chỉ là nhìn trúng điều kiện của người đàn ông này!
Sau khi cô lục lọi tủ, ngăn kéo mới tìm thấy dầu thuốc, cô còn lấy ít phấn đỏ, sau đó xé vài dải vải dài.
n thị lo lắng nhìn con trai mình, không biết cô con dâu này lại định gây ra chuyện gì, n Chí Cường khó khăn lắm mới được về nhà một chuyến để nghỉ ngơi.
Thân là vợ, cô không những không quan tâm săn sóc chồng mà còn như chó cắn sủa khắp nơi!
n Chí Cường nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh không nói gì, chỉ âm thầm thở dài rồi tiếp tục ăn cơm.
n Chí Cường ăn xong thì đặt bát đũa xuống, kéo rèm ra, thân hình cao lớn bước vào phòng.
Trương Thúy Chi nhìn thấy anh đi vào, cảm giác không gian trong phòng ngủ đột nhiên trở nên nhỏ đi một chút. Cô tiến lên nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, kéo anh đến bên giường rồi nói: "Anh ngồi xuống đi." Cô nói rồi ấn anh ngồi xuống giường.
Cô nhặt những thứ vừa tìm được đặt lên cánh tay anh, cánh tay vốn đang lành lặn bị cô quấn lại, vết máu lộ ra trên mặt vải.
n Chí Cương không hiểu người phụ nữ này muốn làm gì, đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn đến nay cô chịu gần gũi với anh như vậy.
Gần đến mức n Chí Cường còn có thể ngửi thấy hương sữa thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô. Anh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú trước mặt, làn da non mềm đến mức dường như có thể ép ra nước, răng trắng môi đỏ, đặc biệt là cánh môi màu anh đào căng mọng ẩm ướt, trông vô cùng hấp dẫn mê người.
Anh vô thức cuộn cổ họng khô khốc, quay mặt sang một bên, lạnh giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?” Trong giọng nói có chút khàn khàn.
Trương Thúy Chi không để ý đến câu hỏi của anh, ngắm nhìn thành quả lao động của bản thân, sau đó cô lại nghĩ tới điều gì đó, đổ thêm một ít thuốc lên người n Chí Cương, cúi đầu ngửi ngửi, xác nhận trên người anh có mùi thuốc thì mới mỉm cười hài lòng đáp: "Được rồi, đi thôi!"
n Chí Cương mím cánh môi mỏng, nhìn thân hình mảnh mai duyên dáng bước ra ngoài, đôi mắt đen tối sầm lại, sau đó cũng đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
n thị cầm đồ đã chuẩn bị trước đó đưa cho con trai, nhưng khi nhìn thấy cánh tay con trai quấn vải và nồng nặc mùi thuốc, bà nhất thời có chút tức giận.
Hai người chỉ vào phòng có ít phút mà con dâu đã làm con trai bà bị thương!
Trương Thúy Chi thấy mẹ chồng có vẻ đau lòng, trông dáng vẻ bà ngần ngại muốn nói lại thôi nên cô vội mở miệng giải thích: "Mẹ, Chí Cương không bị thương, là giả thôi."
Nghe cô nói như vậy, n thị không chút khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy con trai khẽ gật đầu, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nhân lúc thời tiết mát mẻ mau đi đi. Nếu không lát nữa mặt trời lên cao thì nắng lắm."
Trương Thúy Chi thấy người đàn ông của mình đang một tay xách chiếc giỏ nặng đi ra bên ngoài, liền vội nói: "Đợi một chút."
Trương Thúy Chi đi đến gần anh, đầu tiên cô mở khăn che giỏ nhìn vào trong giỏ. Bên trong đầy đủ mọi thứ, từ thịt, trứng, đến thứ mà người bình thường không có tiền dùng như cao bôi, còn có không ít thứ đồ lặt vặt khác, Trương Thúy Chi cũng không nhìn kỹ nữa.
n thị bên cạnh có chút thấp thỏm, lo lắng con dâu nghĩ bản thân chuẩn bị quà chưa đủ lại gây chuyện khiến bà nhất thời ngơ ngác.
Trương Thúy Chi lấy chiếc giỏ đầy đồ từ tay người đàn ông bằng cả hai tay, dùng sức khó khăn đặt lên bàn nói: "Lần này không mang đồ sang nữa, lần nào cũng lấy nhiều như vậy, bố mẹ con cũng không ăn hết. Cái này cứ để ở nhà để chúng ta ăn đi." Nói rồi muốn vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp kia.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay của cô bị bàn tay to lớn kia né tránh, khiến Trương Thúy Chi không khỏi cảm thấy khó chịu. Trương Thúy Chi biết n Chí Cường vẫn còn nhớ đêm tân hôn, cô cố ý nổi nóng với anh, không chịu để anh chạm vào mình, thế nên vẫn bướng bỉnh nắm lấy tay anh.
n Chí Cương không ngờ cô vẫn đưa tay ra nắm lấy tay mình, mặc dù không biết tại sao cô lại làm như vậy, nhưng anh cũng không tránh né nữa, để mặc bàn tay nhỏ bé trắng hồng dẫn mình ra khỏi cửa.
Hai người vừa rời khỏi thôn, một chiếc xe máy liền dừng lại trước mặt hai vợ chồng, một cô gái trẻ mặc váy hoa từ trên xe bước xuống, mỉm cười nhìn n Chí Cương, vuốt tóc mở miệng chào hỏi: "Anh Chí Cương, anh với chị dâu định đi đâu đấy?"
Trương Thúy Chi nhận ngay ra người phụ nữ trước mặt không ai khác chính là Doãn Thêu Quyên, thanh mai trúc mã trước đó đã hủy bỏ hôn ước với n Chí Cương.
Cô nhớ kiếp trước, sau khi hủy bỏ hôn ước với n Chí Cương thì cô ta đã tìm được một người đàn ông trong thành phố, nghe nói điều kiện gia đình anh ta không tệ, nhưng người đàn ông trước mặt quả thực trông chẳng ra làm sao.
So với người đàn ông của cô, anh ta thấp hơn hẳn một cái đầu, dáng người gầy gò, cả người không biết được mấy lạng thịt!
Rất rõ ràng, Doãn Thêu Quyên chỉ là nhìn trúng điều kiện của người đàn ông này!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro