[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Dấu Vết Trên Ng...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Trương Thúy Chi ngồi cứng trên đùi anh, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ quyến rũ, đôi tay mảnh khảnh trắng trẻo vòng quanh cổ anh, lơ đãng tiến đến gần rồi hôn một cái lên môi anh.
Bầu vú to tròn đẫy đà dính sát vào trong ngực hai người, trên cơ thể trắng trẻo trơn mềm trần truồng dưới chăn có một ít dấu hôn.
Cô cứ dính lấy cơ thể n Chí Cương như vậy, mặt không đỏ tim không loạn, giống như một bà già háo sắc, cười nói với chồng mình mà không có chút ngượng ngùng nào:
"Em muốn anh mặc quần áo giúp em." Nói xong cô đưa những ngón tay mảnh khảnh vào trong áo để tìm kiếm, muốn trêu chọc thêm một chút.
Không đợi n Chí Cương nói chuyện, sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng gọi cửa.
" n Chí Cương có bên trong không?"
Ngoài cửa, Ngụy Minh đang mặc phục trang, cơ thể tựa nghiêng lên cửa phòng, vảnh tai muốn lắng nghe động tĩnh bên trong.
Sáng sớm anh ấy đã tới đây không vì gì cả, chỉ muốn xem có hội được nhìn thấy tận mắt vợ n Chí Cương trông như thế nào, vừa rồi tận mắt nhìn thấy n Sở bưng đồ ăn tới, chắc lúc này người vẫn còn bên trong.
Một lúc lâu sau, không nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại, anh ấy đang muốn gõ cửa gọi cửa thì cửa phòng đã được mở ra từ bên trong, sau đó là khuôn mặt lạnh lẽo của n Sở hiện ra.
Còn chưa chờ anh ấy phản ứng lại, giây tiếp theo, cửa phòng đã đóng lại, không thể nhìn thấy gì thêm.
Nhìn thấy xung quanh toàn thân n Sở hiện ra khí lạnh, anh ấy lập tức cảm thấy chột dạ, nhìn thấy dấu răng mà áo không che được trên cổ anh, không biết có phải mình tới không đúng lúc không, anh ấy chột dạ:
"À... Chào buổi sáng." Nói xong, anh ấy vội vàng bước theo.
Trong phòng.
Trương Thúy Chi nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô nằm trên giường cảm thấy rất buồn chán. Lúc này cô cũng không có ý muốn dậy, tuy rằng đói nhưng cô không muốn dậy, cô nằm ì trên giường lăn qua lăn lại một lúc rồi mới rời khỏi giường.
Khi tới gần giữa trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô đứng dậy đi mở cửa.
Một nữ binh mặc quân phục, cô ta nhìn thấy cửa mở, người mở cửa mặc một chiếc áo bông và quần màu xanh biếc không hợp kích cỡ người, quần bên dưới không biết bị cuốn lên biết bao nhiêu lần, để lộ một đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Cô gái trước mặt giống như một đứa bé đang mặc quần áo của người lớn!
Cô ta nhìn thấy cảnh này thì hơi run lên một chút, sau đó nở một nụ cười, tầm mắt dừng trên mặt cô, nhìn ngắm ngũ quanh hết sức xinh đẹp kia, miêu tả là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ.
Cho dù trên người mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu được sự xinh đẹp ấn tượng kia, điều này làm cho cô ta cũng là phụ nữ lại cảm thấy kinh ngạc.
Tuy rằng nghĩ người đàn ông như n Sở cưới vợ thì tất nhiên tướng mạo sẽ không kém, nhưng không ngờ sẽ xinh đẹp chói mắt như vậy!
"Xin chào, tôi là Tiểu Lưu, lính cần vụ bên vật tư, đây là quần áo mà n Sở bảo tôi mua dựa theo số đo."
Trương Thúy Chi không ngờ n Chí Cương làm việc có hiệu suất cao như vậy, vốn chỉ nghĩ phải trốn trong phòng đến chán hai ba ngày, không ngờ nhanh như vậy đã có người mua quần áo tới, cô vừa cười khanh khách vừa nói lời cảm ơn.
"Làm phiền cô rồi, cô vào ngồi một chút đi."
Lưu Tuyết thấy người trước mặt hiền lành như thế, chần chờ một chút rồi vẫn đóng cửa lại đi vào.
Lúc nhìn thấy cô thay quần áo trước mặt mình mà không chút e dè, tuy rằng đều là phụ nữ, cô ta chưa kết hôn nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng quay đi.
Trong lúc đó, dư quang thoáng nhìn qua phần lưng trắng trẻo xinh đẹp kia, cô ta lại không nhịn được mà cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Đều là phụ nữ, không thể không thừa nhận, vợ của n Sở thật sự quá xinh đẹp. Lúc nhìn thấy phần eo hông thon gầy trắng xinh của cô có dấu tay, còn có cả dấu màu đỏ khả nghi với độ nông sâu không đồng nhất.
Nhìn xuống chút nữa là có thể nhìn thấy sườn đùi trong trắng mịn, cũng có những dấu màu xanh tím có kích thước khác nhau, có vẻ trông càng rõ ràng hơn trên nền da trắng trẻo này.
Cô ta hơi kinh ngạc, khó có thể tin được phần tử trí thức như n Sở lại có một mặt bạo lực như vậy, thế mà lại đánh vợ mình.
Bầu vú to tròn đẫy đà dính sát vào trong ngực hai người, trên cơ thể trắng trẻo trơn mềm trần truồng dưới chăn có một ít dấu hôn.
Cô cứ dính lấy cơ thể n Chí Cương như vậy, mặt không đỏ tim không loạn, giống như một bà già háo sắc, cười nói với chồng mình mà không có chút ngượng ngùng nào:
"Em muốn anh mặc quần áo giúp em." Nói xong cô đưa những ngón tay mảnh khảnh vào trong áo để tìm kiếm, muốn trêu chọc thêm một chút.
Không đợi n Chí Cương nói chuyện, sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng gọi cửa.
" n Chí Cương có bên trong không?"
Ngoài cửa, Ngụy Minh đang mặc phục trang, cơ thể tựa nghiêng lên cửa phòng, vảnh tai muốn lắng nghe động tĩnh bên trong.
Sáng sớm anh ấy đã tới đây không vì gì cả, chỉ muốn xem có hội được nhìn thấy tận mắt vợ n Chí Cương trông như thế nào, vừa rồi tận mắt nhìn thấy n Sở bưng đồ ăn tới, chắc lúc này người vẫn còn bên trong.
Một lúc lâu sau, không nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại, anh ấy đang muốn gõ cửa gọi cửa thì cửa phòng đã được mở ra từ bên trong, sau đó là khuôn mặt lạnh lẽo của n Sở hiện ra.
Còn chưa chờ anh ấy phản ứng lại, giây tiếp theo, cửa phòng đã đóng lại, không thể nhìn thấy gì thêm.
Nhìn thấy xung quanh toàn thân n Sở hiện ra khí lạnh, anh ấy lập tức cảm thấy chột dạ, nhìn thấy dấu răng mà áo không che được trên cổ anh, không biết có phải mình tới không đúng lúc không, anh ấy chột dạ:
"À... Chào buổi sáng." Nói xong, anh ấy vội vàng bước theo.
Trong phòng.
Trương Thúy Chi nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô nằm trên giường cảm thấy rất buồn chán. Lúc này cô cũng không có ý muốn dậy, tuy rằng đói nhưng cô không muốn dậy, cô nằm ì trên giường lăn qua lăn lại một lúc rồi mới rời khỏi giường.
Khi tới gần giữa trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô đứng dậy đi mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nữ binh mặc quân phục, cô ta nhìn thấy cửa mở, người mở cửa mặc một chiếc áo bông và quần màu xanh biếc không hợp kích cỡ người, quần bên dưới không biết bị cuốn lên biết bao nhiêu lần, để lộ một đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Cô gái trước mặt giống như một đứa bé đang mặc quần áo của người lớn!
Cô ta nhìn thấy cảnh này thì hơi run lên một chút, sau đó nở một nụ cười, tầm mắt dừng trên mặt cô, nhìn ngắm ngũ quanh hết sức xinh đẹp kia, miêu tả là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ.
Cho dù trên người mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu được sự xinh đẹp ấn tượng kia, điều này làm cho cô ta cũng là phụ nữ lại cảm thấy kinh ngạc.
Tuy rằng nghĩ người đàn ông như n Sở cưới vợ thì tất nhiên tướng mạo sẽ không kém, nhưng không ngờ sẽ xinh đẹp chói mắt như vậy!
"Xin chào, tôi là Tiểu Lưu, lính cần vụ bên vật tư, đây là quần áo mà n Sở bảo tôi mua dựa theo số đo."
Trương Thúy Chi không ngờ n Chí Cương làm việc có hiệu suất cao như vậy, vốn chỉ nghĩ phải trốn trong phòng đến chán hai ba ngày, không ngờ nhanh như vậy đã có người mua quần áo tới, cô vừa cười khanh khách vừa nói lời cảm ơn.
"Làm phiền cô rồi, cô vào ngồi một chút đi."
Lưu Tuyết thấy người trước mặt hiền lành như thế, chần chờ một chút rồi vẫn đóng cửa lại đi vào.
Lúc nhìn thấy cô thay quần áo trước mặt mình mà không chút e dè, tuy rằng đều là phụ nữ, cô ta chưa kết hôn nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng quay đi.
Trong lúc đó, dư quang thoáng nhìn qua phần lưng trắng trẻo xinh đẹp kia, cô ta lại không nhịn được mà cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Đều là phụ nữ, không thể không thừa nhận, vợ của n Sở thật sự quá xinh đẹp. Lúc nhìn thấy phần eo hông thon gầy trắng xinh của cô có dấu tay, còn có cả dấu màu đỏ khả nghi với độ nông sâu không đồng nhất.
Nhìn xuống chút nữa là có thể nhìn thấy sườn đùi trong trắng mịn, cũng có những dấu màu xanh tím có kích thước khác nhau, có vẻ trông càng rõ ràng hơn trên nền da trắng trẻo này.
Cô ta hơi kinh ngạc, khó có thể tin được phần tử trí thức như n Sở lại có một mặt bạo lực như vậy, thế mà lại đánh vợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro