[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Rửa Sạch Thân T...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Trương Thúy Chi nhẹ nhàng đẩy người đang đè trên mình xuống.
Theo hành động của cô, n Chí Cương chống người dậy rút cự vật ra. Rõ ràng anh vừa mới xuất tinh thế nhưng vật giữa hai chân anh vẫn tràn đầy năng lượng, không có dấu hiệu mềm đi.
Anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn đặt lên tấm lưng trắng nõn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trương Thúy Chi tiến về phía trước, mềm nhũn nằm trong vòng tay nóng bỏng của anh, hai chân cô không thành thật chen vào giữa hai chân anh, ngón tay thon dài xấu xa chạm lên cơ ngực săn chắc.
Trương Thúy Chi kể cho anh nghe về tình hình gần đây ở nhà, đến cả chuyện vặt vãnh như dì ba của anh lại có thêm một đứa cháu trai cũng nói.
Từ đầu đến cuối n Chí Cương đều chỉ rũ mắt nhìn người trong ngực, một lát lại lên tiếng đáp lại, ước chừng khoảng mười phút.
Sau đó anh xoay người rời giường, cũng không quên đắp chăn cẩn thận cho người trên giường, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói với cô: "Vẫn còn sớm, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi."
Trương Thúy Chi cuộn mình trong chăn, nằm nghiêng người trên giường, một tay chống đầu, mái tóc đen tùy ý xõa tung trên cần cổ trắng nõn xinh đẹp.
Chiếc chăn trượt xuống một bên vai thấp thoáng để lộ nửa bầu ngực trắng như tuyết của cô, trông vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình, dáng người anh cao lớn, trên người không có một chút mỡ thừa nào, những đường nét trên cơ thể săn chắc rõ ràng, tràn đầy sức bùng nổ.
Chỉ có cô mới biết anh khi ở trên giường hưng phấn như thế nào, nằm dưới thân anh mỗi lần bị anh đẩy vào trong cơ thể khiến cô như leo lên đỉnh, cảm giác thoải mái đến tận xương tủy.
Nhìn thấy hôm nay trời lạnh như vậy, anh lại để thân trên trần trụi như không cảm thấy lạnh chút nào, Trương Thúy Chi không khỏi thầm khâm phục vóc dáng đẹp đẽ của anh.
n Chí Cương bưng chậu nước nóng đã được điều chỉnh ở nhiệt độ ổn định tới bên giường.
Trương Thúy Chi nhìn thấy vậy liền biết anh định làm gì. Khi anh vén chăn lên, cô liền ngoan ngoãn nằm xuống, chủ động mở hai chân ra, cơ thể trần trụi như nhộng để mặc anh lau sạch thứ nhớp nháp chảy ra giữa hai chân cô.
Trong khoảng thời gian này, cô không cảm thấy có gì phải xấu hổ, ngược lại còn rất hưởng thụ khi được anh phục vụ.
Cô nghĩ đàn ông giống như anh có tính giác ngộ và chủ động thật là tốt, thậm chí có những chuyện dù cô không cần nói ra, anh cũng âm thầm lo liệu trước!
Dẹp đi những suy nghĩ miên man trong đầu, cô liếc nhìn bộ quần áo đã giặt sạch treo cách đó không xa rồi nói: "Rảnh rỗi thì anh giúp em mua một ít quần áo để thay. Lúc em lên tàu gặp phải bọn buôn người, phải ném túi đi để thoát khỏi chúng."
Nghe cô nói vậy, n Chí Cương ngừng động tác trong tay, ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Không biết cô từ xa đi tới, không quản an nguy của bản thân, liều lĩnh một mình đi quãng đường xa như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, thậm chí còn nói ra chuyện bản thân gặp nguy hiểm nhẹ nhàng như thế, trong lòng anh có một ngọn lửa không rõ bùng lên...
Trương Thúy Chi nhìn người đàn ông của mình, không thấy rõ trong mắt anh ẩn chứa điều gì, có lẽ là lo lắng đi.
Không đợi anh mở miệng hỏi, cô đã chủ động nói: “Em sớm đã phát hiện ra bọn chúng là đám buôn người nên suốt cả chặng đường đều đề phòng. Chỉ mất hành lý thôi, không có bị thương.”
Sắc mặt n Chí Cương vẫn trầm ngâm không chút biểu tình, mím môi mỏng không nói gì, một lúc sau anh mới quay đầu đi.
Anh rũ mắt xuống, tiếp tục cẩn thận lau chùi cơ thể cho cô, sau đó đắp chăn, không nói gì rồi mặc quần áo chỉnh tề.
Trước khi ra khỏi cửa, anh nói với người vẫn đang nằm trên giường: “Ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa anh sẽ mang bữa sáng cho em.”
Trương Thúy Chi rúc vào trong chăn, lười biếng vẫy tay với anh, vẫn vô tâm không nhận ra người đàn ông của mình có gì kỳ lạ.
Đầu óc trống rỗng, cô nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, theo sau là tiếng bước chân vững chắc và mạnh mẽ càng lúc càng gần.
n Chí Cương đặt đồ ăn lên bàn, đi tới bên giường, thấy cô hình như lại ngủ mất rồi.
Anh lo lắng cúi xuống sờ trán cô, sợ cơ thể cô không chịu nổi thời tiết khô lạnh ở đây.
Sau khi xác định cô không bị sốt, lúc này anh mới ngồi xuống bên giường nói: "Dậy ăn chút gì đi."
Nghe được tiếng của anh, Trương Thúy Chi mở đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, vươn cánh tay trắng nõn thon thả, thò cơ thể trần trụi ra bổ nhào về phía n Chí Cương.
Theo động tác của cô, n Chí Cương vô thức duỗi ra cánh tay dài của mình đỡ lấy vòng eo trắng như tuyết, hơi ngả người về phía sau, cúi người nói với người lao vào vòng tay mình: “Lát nữa em mặc quần áo của anh đi.” Vừa nói, anh vừa vươn tay kia ra kéo chăn lên quấn quanh người cô, bao bọc lấy cơ thể trần trụi của Trương Thúy Chi.
Theo hành động của cô, n Chí Cương chống người dậy rút cự vật ra. Rõ ràng anh vừa mới xuất tinh thế nhưng vật giữa hai chân anh vẫn tràn đầy năng lượng, không có dấu hiệu mềm đi.
Anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn đặt lên tấm lưng trắng nõn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trương Thúy Chi tiến về phía trước, mềm nhũn nằm trong vòng tay nóng bỏng của anh, hai chân cô không thành thật chen vào giữa hai chân anh, ngón tay thon dài xấu xa chạm lên cơ ngực săn chắc.
Trương Thúy Chi kể cho anh nghe về tình hình gần đây ở nhà, đến cả chuyện vặt vãnh như dì ba của anh lại có thêm một đứa cháu trai cũng nói.
Từ đầu đến cuối n Chí Cương đều chỉ rũ mắt nhìn người trong ngực, một lát lại lên tiếng đáp lại, ước chừng khoảng mười phút.
Sau đó anh xoay người rời giường, cũng không quên đắp chăn cẩn thận cho người trên giường, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói với cô: "Vẫn còn sớm, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi."
Trương Thúy Chi cuộn mình trong chăn, nằm nghiêng người trên giường, một tay chống đầu, mái tóc đen tùy ý xõa tung trên cần cổ trắng nõn xinh đẹp.
Chiếc chăn trượt xuống một bên vai thấp thoáng để lộ nửa bầu ngực trắng như tuyết của cô, trông vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình, dáng người anh cao lớn, trên người không có một chút mỡ thừa nào, những đường nét trên cơ thể săn chắc rõ ràng, tràn đầy sức bùng nổ.
Chỉ có cô mới biết anh khi ở trên giường hưng phấn như thế nào, nằm dưới thân anh mỗi lần bị anh đẩy vào trong cơ thể khiến cô như leo lên đỉnh, cảm giác thoải mái đến tận xương tủy.
Nhìn thấy hôm nay trời lạnh như vậy, anh lại để thân trên trần trụi như không cảm thấy lạnh chút nào, Trương Thúy Chi không khỏi thầm khâm phục vóc dáng đẹp đẽ của anh.
n Chí Cương bưng chậu nước nóng đã được điều chỉnh ở nhiệt độ ổn định tới bên giường.
Trương Thúy Chi nhìn thấy vậy liền biết anh định làm gì. Khi anh vén chăn lên, cô liền ngoan ngoãn nằm xuống, chủ động mở hai chân ra, cơ thể trần trụi như nhộng để mặc anh lau sạch thứ nhớp nháp chảy ra giữa hai chân cô.
Trong khoảng thời gian này, cô không cảm thấy có gì phải xấu hổ, ngược lại còn rất hưởng thụ khi được anh phục vụ.
Cô nghĩ đàn ông giống như anh có tính giác ngộ và chủ động thật là tốt, thậm chí có những chuyện dù cô không cần nói ra, anh cũng âm thầm lo liệu trước!
Dẹp đi những suy nghĩ miên man trong đầu, cô liếc nhìn bộ quần áo đã giặt sạch treo cách đó không xa rồi nói: "Rảnh rỗi thì anh giúp em mua một ít quần áo để thay. Lúc em lên tàu gặp phải bọn buôn người, phải ném túi đi để thoát khỏi chúng."
Nghe cô nói vậy, n Chí Cương ngừng động tác trong tay, ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Không biết cô từ xa đi tới, không quản an nguy của bản thân, liều lĩnh một mình đi quãng đường xa như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, thậm chí còn nói ra chuyện bản thân gặp nguy hiểm nhẹ nhàng như thế, trong lòng anh có một ngọn lửa không rõ bùng lên...
Trương Thúy Chi nhìn người đàn ông của mình, không thấy rõ trong mắt anh ẩn chứa điều gì, có lẽ là lo lắng đi.
Không đợi anh mở miệng hỏi, cô đã chủ động nói: “Em sớm đã phát hiện ra bọn chúng là đám buôn người nên suốt cả chặng đường đều đề phòng. Chỉ mất hành lý thôi, không có bị thương.”
Sắc mặt n Chí Cương vẫn trầm ngâm không chút biểu tình, mím môi mỏng không nói gì, một lúc sau anh mới quay đầu đi.
Anh rũ mắt xuống, tiếp tục cẩn thận lau chùi cơ thể cho cô, sau đó đắp chăn, không nói gì rồi mặc quần áo chỉnh tề.
Trước khi ra khỏi cửa, anh nói với người vẫn đang nằm trên giường: “Ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa anh sẽ mang bữa sáng cho em.”
Trương Thúy Chi rúc vào trong chăn, lười biếng vẫy tay với anh, vẫn vô tâm không nhận ra người đàn ông của mình có gì kỳ lạ.
Đầu óc trống rỗng, cô nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, theo sau là tiếng bước chân vững chắc và mạnh mẽ càng lúc càng gần.
n Chí Cương đặt đồ ăn lên bàn, đi tới bên giường, thấy cô hình như lại ngủ mất rồi.
Anh lo lắng cúi xuống sờ trán cô, sợ cơ thể cô không chịu nổi thời tiết khô lạnh ở đây.
Sau khi xác định cô không bị sốt, lúc này anh mới ngồi xuống bên giường nói: "Dậy ăn chút gì đi."
Nghe được tiếng của anh, Trương Thúy Chi mở đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, vươn cánh tay trắng nõn thon thả, thò cơ thể trần trụi ra bổ nhào về phía n Chí Cương.
Theo động tác của cô, n Chí Cương vô thức duỗi ra cánh tay dài của mình đỡ lấy vòng eo trắng như tuyết, hơi ngả người về phía sau, cúi người nói với người lao vào vòng tay mình: “Lát nữa em mặc quần áo của anh đi.” Vừa nói, anh vừa vươn tay kia ra kéo chăn lên quấn quanh người cô, bao bọc lấy cơ thể trần trụi của Trương Thúy Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro