[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Em Có Làm Hay C...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Anh bước vào nhà, bước chân vừa vững vàng vừa chậm rãi, bế cô vào phòng ngủ, cúi xuống đặt người trong tay lên giường rồi nhẹ nhàng nói.
"Đã muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Cánh tay của Trương Thúy Chi vẫn ôm chặt cổ anh không chịu buông ra, cô ngửa cổ ra sau, nhìn thẳng vào khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Chí Cương, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy, kiên quyết hỏi.
" n Chí Cương, rốt cuộc anh có ý gì, anh dám ghét bỏ em? Anh cho rằng bản thân làm chuyện lén lút sau lưng thì em không biết sao?" Trong lúc nói chuyện giọng của cô cao hơn trước rất nhiều.
Đối mặt với câu hỏi của người trong lòng, n Chí Cương không có phản ứng gì nhiều, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không có, em suy nghĩ nhiều rồi."
Bây giờ Trương Thúy Chi càng chắc chắn người này ghét bỏ mình, lửa giận lập tức bốc thẳng lên đầu.
Dù kiếp trước cô không tốt với anh nhưng sau khi hai người kết hôn, cô đã nhận định đây chính là người đàn ông của mình, lúc đó cô nghĩ rằng nếu đã theo anh thì cả đời này chính là người của anh.
Vì vậy, sau khi anh mất, cô vẫn còn trẻ, không có con cái nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ tìm một người đàn ông khác đi bước nữa.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đối tốt với anh, ngược lại anh lại không thích mình, nghĩ đến điều này, cô cảm thấy cực kỳ ấm ức, hai mắt lập tức đỏ bừng.
"Em có làm hay chưa, không phải anh thử sẽ biết sao." Nói xong, cô buông tay ra, vương tay muốn cởi cúc quần của anh.
n Chí Cương giơ tay giữ chặt bàn tay đang sờ loạn trên eo mình lại nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Bản thân không hề ghét bỏ cô, ngược lại anh cảm thấy cô gái này, ngoại trừ tính cách có chút nóng nảy, không có khuyết điểm nào, hơn nữa cô cũng rất xinh đẹp...
Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Trương Thúy Chi rút tay lại, nằm xuống giường, quay người lại, giận dỗi quay lưng lại với anh, vểnh tai lên chờ anh dỗ dành nhưng chưa kịp đợi đối phương dỗ, cô đã ngủ quên mất.
Cô không biết người đàn ông này tắt đèn rồi lên giường lúc nào, càng không biết buổi sáng anh thức dậy rời đi lúc mấy giờ.
Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao ba con sào rồi!
n thị nhìn thấy con dâu đã tỉnh dậy, cẩn thận nhìn xem sắc mặt của cô, thấy cô không giống như sắp phát điên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương Thúy Chi với thân hình duyên dáng đang mặc một chiếc váy mới toanh do n Chí Cương mua cho mình, tâm trạng của cô ngày hôm nay hoàn toàn không bị chuyện khó chịu tối hôm qua ảnh hưởng.
Rửa mặt xong, không thấy n Chí Cương ở nhà, cô liền vào phòng chính hỏi: "Mẹ, n Chí Cương đâu?"
n thị đang chuẩn bị bát đũa cho cô, nghe thấy cô hỏi như vậy, lập tức ngẩng đầu lên đáp.
"Chân của Thêu Quyên bị bong gân nên Chí Cương đã đạp xe đưa cô ta đến trung tâm y tế thị trấn để khám chân rồi."
Nghe thấy mẹ chồng nói như vậy, lửa giận trong lòng Trương Thúy Chi lập tức xông lên tận đỉnh đầu.
Hôm qua cô nổi cáu với anh nhưng anh không hề dỗ dành, bây giờ anh còn dám đạp xe chở người phụ nữ khác đi khám bệnh.
n thị thấy vẻ mặt con dâu lập tức thay đổi, bà sợ con dâu nổi giận nên vội vàng lên tiếng an ủi.
"Thúy Chi, đừng tức giận! Việc này là lỗi của mẹ, mẹ thấy chân cô ấy bị thương rất nặng, hơn nữa ba mẹ cô ấy không biết đi xe đạp, cho nên mẹ mới bảo Chí Cương đưa cô ấy đi."
Trương Thúy Chi đè nén suy nghĩ sắp phát điên trong đầu, kìm nén cảm xúc đang nổi lên, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi.
“Mẹ, không phải mẹ đã quên mất, trước đây Doãn Thêu Quyên đã đính hôn với Chí Cương. Khi nhìn thấy Chí Cương mang một đứa trẻ về nuôi, nghĩ đó là gánh nặng nên lập tức hủy bỏ hôn ước. Bởi vì con không chê nên mới gả cho anh ấy, hiện tại cô ấy như vậy, còn con là cái gì đây?”
n thị nhìn thấy cô con dâu trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ đột nhiên bật khóc, bà cực kỳ bối rối không biết phải làm thế nào, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy tưởng mình làm một việc tốt không ngờ lại là chuyện xấu. Nghe thấy cô nói như vậy, quả thật bà mới cảm thấy không nên, vội vàng gật đầu nói.
"Ừm, mẹ đều hiểu những lời con nói, chuyện này là lỗi của mẹ, con đừng tức giận, mẹ sẽ bù đắp cho con."
Trương Thúy Chi không nói gì nữa, cô cảm thấy n Chí Cương là một kẻ đầu đất cần được đào tạo, đối với vấn đề này nếu anh không tỏ rõ lập trường của mình, nhất định sau này vẫn tiếp tục tái diễn chuyện tương tự.
Cô xoay người đi vào trong phòng, chưa tới một lúc đã cầm túi xách đi ra ngoài.
Thấy cô như vậy, n thị hoảng sợ vội vàng đi theo, cố giật lấy chiếc túi trên tay cô, bà đưa tay ra mấy lần rồi rụt rè rút tay lại, cứ như vậy đi theo con dâu ra ngoài Thôn Trang, bất lực nhìn cô xách túi đi về phía nhà bố mẹ đẻ, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.
Bà tự trách bản thân lúc đó không suy nghĩ thật kỹ, nhàn rỗi lo chuyện của người khác làm gì, bây giờ khiến con dâu cảm thấy không thoải mái!
"Đã muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Cánh tay của Trương Thúy Chi vẫn ôm chặt cổ anh không chịu buông ra, cô ngửa cổ ra sau, nhìn thẳng vào khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Chí Cương, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy, kiên quyết hỏi.
" n Chí Cương, rốt cuộc anh có ý gì, anh dám ghét bỏ em? Anh cho rằng bản thân làm chuyện lén lút sau lưng thì em không biết sao?" Trong lúc nói chuyện giọng của cô cao hơn trước rất nhiều.
Đối mặt với câu hỏi của người trong lòng, n Chí Cương không có phản ứng gì nhiều, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không có, em suy nghĩ nhiều rồi."
Bây giờ Trương Thúy Chi càng chắc chắn người này ghét bỏ mình, lửa giận lập tức bốc thẳng lên đầu.
Dù kiếp trước cô không tốt với anh nhưng sau khi hai người kết hôn, cô đã nhận định đây chính là người đàn ông của mình, lúc đó cô nghĩ rằng nếu đã theo anh thì cả đời này chính là người của anh.
Vì vậy, sau khi anh mất, cô vẫn còn trẻ, không có con cái nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ tìm một người đàn ông khác đi bước nữa.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đối tốt với anh, ngược lại anh lại không thích mình, nghĩ đến điều này, cô cảm thấy cực kỳ ấm ức, hai mắt lập tức đỏ bừng.
"Em có làm hay chưa, không phải anh thử sẽ biết sao." Nói xong, cô buông tay ra, vương tay muốn cởi cúc quần của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
n Chí Cương giơ tay giữ chặt bàn tay đang sờ loạn trên eo mình lại nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Bản thân không hề ghét bỏ cô, ngược lại anh cảm thấy cô gái này, ngoại trừ tính cách có chút nóng nảy, không có khuyết điểm nào, hơn nữa cô cũng rất xinh đẹp...
Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Trương Thúy Chi rút tay lại, nằm xuống giường, quay người lại, giận dỗi quay lưng lại với anh, vểnh tai lên chờ anh dỗ dành nhưng chưa kịp đợi đối phương dỗ, cô đã ngủ quên mất.
Cô không biết người đàn ông này tắt đèn rồi lên giường lúc nào, càng không biết buổi sáng anh thức dậy rời đi lúc mấy giờ.
Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao ba con sào rồi!
n thị nhìn thấy con dâu đã tỉnh dậy, cẩn thận nhìn xem sắc mặt của cô, thấy cô không giống như sắp phát điên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương Thúy Chi với thân hình duyên dáng đang mặc một chiếc váy mới toanh do n Chí Cương mua cho mình, tâm trạng của cô ngày hôm nay hoàn toàn không bị chuyện khó chịu tối hôm qua ảnh hưởng.
Rửa mặt xong, không thấy n Chí Cương ở nhà, cô liền vào phòng chính hỏi: "Mẹ, n Chí Cương đâu?"
n thị đang chuẩn bị bát đũa cho cô, nghe thấy cô hỏi như vậy, lập tức ngẩng đầu lên đáp.
"Chân của Thêu Quyên bị bong gân nên Chí Cương đã đạp xe đưa cô ta đến trung tâm y tế thị trấn để khám chân rồi."
Nghe thấy mẹ chồng nói như vậy, lửa giận trong lòng Trương Thúy Chi lập tức xông lên tận đỉnh đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua cô nổi cáu với anh nhưng anh không hề dỗ dành, bây giờ anh còn dám đạp xe chở người phụ nữ khác đi khám bệnh.
n thị thấy vẻ mặt con dâu lập tức thay đổi, bà sợ con dâu nổi giận nên vội vàng lên tiếng an ủi.
"Thúy Chi, đừng tức giận! Việc này là lỗi của mẹ, mẹ thấy chân cô ấy bị thương rất nặng, hơn nữa ba mẹ cô ấy không biết đi xe đạp, cho nên mẹ mới bảo Chí Cương đưa cô ấy đi."
Trương Thúy Chi đè nén suy nghĩ sắp phát điên trong đầu, kìm nén cảm xúc đang nổi lên, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi.
“Mẹ, không phải mẹ đã quên mất, trước đây Doãn Thêu Quyên đã đính hôn với Chí Cương. Khi nhìn thấy Chí Cương mang một đứa trẻ về nuôi, nghĩ đó là gánh nặng nên lập tức hủy bỏ hôn ước. Bởi vì con không chê nên mới gả cho anh ấy, hiện tại cô ấy như vậy, còn con là cái gì đây?”
n thị nhìn thấy cô con dâu trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ đột nhiên bật khóc, bà cực kỳ bối rối không biết phải làm thế nào, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy tưởng mình làm một việc tốt không ngờ lại là chuyện xấu. Nghe thấy cô nói như vậy, quả thật bà mới cảm thấy không nên, vội vàng gật đầu nói.
"Ừm, mẹ đều hiểu những lời con nói, chuyện này là lỗi của mẹ, con đừng tức giận, mẹ sẽ bù đắp cho con."
Trương Thúy Chi không nói gì nữa, cô cảm thấy n Chí Cương là một kẻ đầu đất cần được đào tạo, đối với vấn đề này nếu anh không tỏ rõ lập trường của mình, nhất định sau này vẫn tiếp tục tái diễn chuyện tương tự.
Cô xoay người đi vào trong phòng, chưa tới một lúc đã cầm túi xách đi ra ngoài.
Thấy cô như vậy, n thị hoảng sợ vội vàng đi theo, cố giật lấy chiếc túi trên tay cô, bà đưa tay ra mấy lần rồi rụt rè rút tay lại, cứ như vậy đi theo con dâu ra ngoài Thôn Trang, bất lực nhìn cô xách túi đi về phía nhà bố mẹ đẻ, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.
Bà tự trách bản thân lúc đó không suy nghĩ thật kỹ, nhàn rỗi lo chuyện của người khác làm gì, bây giờ khiến con dâu cảm thấy không thoải mái!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro